Cả thời thơ ấu, em được sống ở một làng quê thanh bình và tươi đẹp. Nhìn từ xa, nơi đây hệt như một bức tranh phong cảnh mĩ lệ. Dòng sông trở nặng phù sa, uốn lượn hiền hòa vào tưới tiêu cho đồng ruộng. Hai bên bờ sông, từng hàng tre xanh nghiêng mình soi bóng như những cô thiếu nữ đôi mươi. Mỗi lần gió về, lại nghe vi vu vi vu như những bản hòa tấu bất tận của thiên nhiên. Đường làng ở quê hương em luôn sạch sẽ, uốn lượn khắp mọi nẻo đường. Nhà cửa nay cũng đã khác, khang trang và rộng lớn hơn rất nhiều. Những ngôi nhà bằng mái rạ năm nào giờ đã đổi thành ngói đỏ thơm mùi nắng mới. Quê hương còn đọng lại trong tâm trí em ở những ngày vô ưu vô lo cùng lũ bạn chạy trên những đồng cỏ hái hoa, bắt bướm. Cùng thả những cánh diều bay lượn trong gió như đang gửi gắm những ước mơ bay lên tận trời cao. Bầu trời xanh bình yên năm ấy như ôm ấp biết bao mơ mộng, hồn nhiên của chúng em.
Vào mùa hè mỗi năm, em thường được ba đưa về quê ngoại. Đó là một miền quê thanh bình, yên ả. Vào mỗi sáng, ngoại thường dắt em theo mỗi khi ra thăm ruộng, sương sớm còn đọng trên ngọn cỏ, làm bàn chân em mát lạnh. Gió từ bờ sông thổi về mát rượi. Mặt trời chưa nhô lên hẳn, còn lấp ló nơi rặng cây. Xa xa, trong xóm tiếng gà vịt, tiếng trâu bò rộn lên đòi ăn. Khói từ các mái nhà bốc lên, quyện với vị phù sa theo gió từ sông thổi vào nghe ngai ngái, ấm nồng và thân thuộc. Khi hai ông cháu về đến nhà, mặt trời đỏ lên đến rặng cau. Tiếng xuồng khua ngoài bờ sông đã rộn ràng, tiếng người gọi nhau í ới ... Vậy là một ngày mới đã bắt đầu nơi xóm nhỏ thân thương