Gia đình là nơi chúng ta được nhận những hạnh phúc và yêu thương và ai cũng có một gia đình. Vì vậy ai cho dù có đi đâu thì vẫn khao khát và mong ngóng được trở về đoàn tụ với gia đình của mình. Và tôi cũng có một gia đình như vậy. Trong gia đình thì bố vẫn thường dạy tôi về cách sống, cách làm người. Những bài học của bố sẽ chẳng bao giờ tôi quên được vì nó đã thấm sâu trong tim tôi. Đã làm người thì phải đối diện với rất nhiều khó khăn cũng như thử thách. Và quan trọng là phải biết vượt qua nó không thể bị cuộc sống nhấn chìm được. Bố cũng căn dặn tôi là phải có những ước mơ, có mục đích thì con mới có thể có động lực để học tập. Hãy ước mơ đi và đừng cho đó là những ước mơ viển vông. Hãy cố hết sức để đạt được ước mơ. Mẹ cũng vậy, mẹ cho tôi một thứ tình cảm không sao tả hết. Mẹ lo lắng cho tôi đến cho tôi đến từng miếng ăn, giấc ngủ. Và tôi lớn lên trong vòng tay ấm ấp của mẹ, với những câu hát, lời ru ngọt ngào. Cuộc sống của tôi không thể thiếu bàn tay yêu thương, vỗ về của mẹ. Tôi yêu thương và tôn trọng mẹ không kém gì bố. Nhưng cũng có tôi lúc tôi hư, không nghe lời bố mẹ, rồi có một lần tôi bị ốm bố mẹ đã rất lo lắng và chăm sóc cho tôi, bố mẹ thức đêm không ngủ. Khi đó tôi mới thấy hối lỗi những lần mình cãi bố mẹ. Đôi lúc tôi định nói ra những lời xin lỗi nhưng tôi bấp búng không thể nói được. Và rồi từ đó, tôi chăm chỉ học hành và phụ giúp việc nhà cho bố mẹ để bố mẹ đỡ vất vả hơn. Và nếu ai có gia đình thì hãy tôn trọng nó nhé, vì không ai thương chúng ta bằng bố mẹ đâu. Sau này chúng ta rồi cũng sẽ lớn lên, rồi cũng sẽ phải rời xa chốn cũ thân quen, rồi cũng phải nói lời tạm biệt với những người thân nhưng cho dù thế nào, trong tim ta luôn khắc ghi hình ảnh mái ấm gia đình nhỏ bé yêu thương. Bởi mái ấm gia đình có vị trí rất quan trọng với cuộc đời mỗi chúng ta.