Ai trong số chúng ta cũng đều mắc phải những sai lầm dù lớn hay nhỏ. Bản thân tôi cũng không phải ngoại lệ. Đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chưa thể quên được lỗi lầm ngày nào mình dại dột mắc phải.
Câu chuyện xảy ra cách đây khá lâu rồi, nhưng tôi vẫn không thể quên được từng chi tiết của ngày hôm đó, cái ngày mà tôi phạm phải sai lầm nghiêm trọng đối với một cậu học sinh lớp bốn. Vào những ngày cuối tháng tư, tiết trời không oi bức cũng không mát lạnh mà lại nhẹ dịu vô cùng. Những đám mây trắng muốt nhưng thưa thớt trên nền trời xanh trong trẻo làm cho bầu trời cao hơn và thật quang đãng. Như những ngày thứ hai đầu tuần khác, tôi dậy sớm để đến trường. Tâm thế của tôi hoàn toàn là chuẩn bị cho buổi học đầu tuần, nhưng trong tâm vẫn bay bổng dư âm của những ván điện tử mà hôm trước tôi chơi với Cường. Lại nói đến chơi điện tử, với một cậu nhóc lớp bốn như tôi thì việc chơi điện tử được quy định vào một lịch rất rõ ràng, đó là vào ngày chủ nhật, sau khi đã hoàn thành xong toàn bộ bài tập về nhà được giao. Tôi đã làm hết bài tập về nhà vào buổi sáng hôm chủ nhật, để buổi chiều có thể rủ Cường ra quán điện tử đầu xóm chơi một trận ra trò. Và tất nhiên, đến năm giờ chiều tôi bị gọi về trong niềm nuối tiếc khôn nguôi. Đang mải tiếc nuối buổi chiều chủ nhật đầy đam mê với điện tử, tôi giật mình bởi tiếng gọi của Cường, Cường sang rủ tôi đi học. Lúc đó tôi luyến tiếc nhớ ra, bây giờ là sáng thứ hai, tôi phải đến trường.
Vì trường khá gần nhà, tôi và Cường đi bộ đến trường. Cả quãng đường chúng tôi bàn luận hăng say về những trận điện tử, về những trò chơi nào mới ra, về những ván chơi mà thắng thua bất định giữa tôi và Cường. Chúng tôi càng bàn thì càng bị cuốn hút, tất cả đều xung quanh điện tử. Và rồi, ngay từ giây phút hăng say đó, trong đầu tôi nhen nhóm một ý tưởng không hề hay ho chút nào. Tôi dừng phắt lại, suy nghĩ hồi lâu làm Cường ngẩn ra không hiểu chuyện gì. Cậu ấy tò mò hỏi tôi:
– Sao thế? Mày bị sao vậy?
Tôi đắn đo hồi lâu rồi nhìn Cường đầy nghiêm túc và hỏi:
-Mày có thích chơi điện tử không?
-Sao lại không thích? Không thích mà chủ nhật nào tao cũng đến quán bác Việt chơi với mày à?- Cường nhìn tôi lạ lẫm.
-Vậy thì bây giờ đi chơi đi!
Tôi nói với Cường đầy quả quyết làm Cường có phần sợ hãi
-Mày nói gì lạ thế? Bây giờ phải đến trường mà, chơi làm sao được?
– Một lần này thôi, đến giờ tan học tao với mày về nhà, sẽ không ai biết cả.
Tôi thuyết phục Cường đầy tự tin, Cường vẫn hoảng hốt nhưng có chút đắn đo:
-Nếu bị phát hiện thì sao?
-Yên tâm đi, tao với mày đến giờ tan học thì về nhà, coi như vẫn đi học thì ai có thể biết?
Cường còn đang do dự thì tôi đã kéo Cường chạy thật nhanh vào quán điện tử ngay gần trường tôi. Với số tiền ăn sáng của cả hai, chúng tôi chơi thỏa thích mà không hề nghĩ đến hậu quả sau đó.
Như đã thỏa thuận, chúng tôi đợi đến giờ tan học thì cả hai đi bộ về nhà. Khi trở về nhà bố mẹ tôi không hề hay biết chuyện tôi trốn học đi chơi điện tử, và tôi nghĩ rằng mình đã thoát. Tôi lấy điện thoại bàn gọi sang nhà Cường để hỏi han tình hình của cậu ấy và ở thời điểm đó, Cường cũng như tôi, chưa hề bị phát hiện. Thế nhưng kế hoạch trốn học của một cậu nhóc lớp bốn như tôi lúc bấy giờ đầy kẽ hở và non nớt, tôi không thể ngờ đến việc cô giáo sẽ gọi điện về nhà và thông báo với bố mẹ rằng tôi đã không đến lớp sáng hôm đó. Khi tôi và cả nhà đang ngồi chuẩn bị ăn cơm thì cô giáo gọi điện đến. Bố tôi là người nghe máy. Giầy phút tôi biết cô giáo gọi điện về nhà, tôi như chết điếng và hoảng sợ. Nhất là thái độ của bố, bố giận tím tái mặt mày. Sau khi chào cô giáo và cúp máy, bố bắt đầu hỏi tội tôi trong cơn tức giận:
-Sáng nay mày đi đâu hả Hoàng?
Tôi lắp bắp chưa biết trả lời, bố đã tức giận quát:
-Mày nói ngay cho bố biết, sáng nay mày đi đâu mà không đến trường?
– Đâu ạ, sáng nay con có đi học mà bố.
-Vẫn còn cãi à, thế cô giáo nói sai cho mày à?
Bố tức giận đứng phắt dạy, chạy ra sau tivi cầm cây phất trần để vụt tôi. Lúc này tôi cực kỳ hoảng sợ và bắt đầu khóc lóc:
Con xin lỗi bố! Lần sau con sẽ không thế nữa, con xin lỗi!
Tôi vừa nói vừa khóc, đứng dạy chạy quanh bàn ăn để tránh những đòn của bố nhắm vào mông. Bố tôi rất tức giận, mẹ thì can bố và nói rằng để mẹ nói chuyện với tôi. Bố giận dữ đáp cây phất trần xuống đất thật mạnh, để mẹ ra nói chuyện với tôi. Lúc mẹ hỏi chuyện, tôi vẫn thấy được nét buồn của mẹ dù hai mắt tôi nhòe đi vì nước mắt:
-Con nói cho bố mẹ, sáng nay con đi đâu?
-Con đi chơi điện tử ở quán gần trường ạ. – Tôi không còn cứng đầu nữa mà mếu máo khai thật.
Bố nghe được thì giận dữ, chạy ra nhặt cây phất trần định cho tôi một trận thì mẹ can bố lại, bảo bố bình tĩnh để mẹ nói chuyện với tôi. Lúc này tôi sợ rúm ró cả người và đứng co ro một chỗ. Tôi biết mình đã mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng, để bố nổi trận lôi đình. Mẹ đi đến cạnh tôi nói với tôi:
Mẹ thấy rất buồn khi con làm như vậy. Mẹ thật sự thất vọng. Con có biết việc con trốn học đi chơi là dối trá với bố mẹ và thầy cô hay không? Mẹ đã dặn còn rất nhiều lần, dù làm gì cũng không được nói dối, làm người thì phải thành thật cơ mà?
Tôi càng khóc to hơn, bản thân thấy thật có lỗi vì đã làm bố mẹ phải phiền lòng, càng thấy có lỗi khi gian dối. Tối vừa khóc vừa nói không ra tiếng:
-Con xin lỗi, con sai rồi.
-Mẹ mong con sẽ không bao giờ tái phạm chuyện này nữa, chú tâm vào học tập. Trong một tháng tới bố mẹ sẽ không để con chơi điện tử nữa, con phải mượn vở bạn chép lại bài ngày hôm nay nghỉ và đến lớp xin lỗi cô giáo.
-Con biết rồi, con xin lỗi bố mẹ.
Tôi không nhớ mình đã khóc và nói xin lỗi bao nhiêu lần. Khi biết sẽ bị cấm chơi điện tử một tháng, tôi không thấy buồn hay lo lắng gì, tôi chỉ muốn cố gắng học tập tốt hơn, sau giờ học phụ mẹ việc nhà để chuộc lại lỗi lầm của mình và tự hứa với bản thân, sẽ không bao giờ tái phạm.
Câu chuyện trốn học đi chơi ngày bé tôi luôn mang theo trong lòng như bài học đầu tiên của cuộc đời. Ai rồi cũng sẽ mắc lỗi, nhưng điều quan trọng và cốt lõi nhất, đó là cách ta làm lại sau mỗi sai lầm, là cách ta hoàn thiện bản thân mình để ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.