Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Để rất tuyệt vời … Bạn Sarah bảo cần phải có mái tóc đẹp như bạn ấy. Tôi thì chẳng có.
Để rất tuyệt vời … Bạn Justin bảo cần có răng trắng, khỏe như răng bạn ấy. Tôi thì chẳng có.
Để rất tuyệt vời … Bạn Jessica bảo mặt phải không có tàn nhang. Tôi lại bị tàn nhang đầy ra.
Để rất tuyệt vời … Bạn Mark bảo phải là học sinh thông minh nhất lớp bảy. Tôi lại không.
Để rất tuyệt vời … Bạn Stephen bảo phải biết pha trò và kể chuyện tiếu lâm. Tôi lại không.
Để rất tuyệt vời … Bạn Lauren bảo phải sống trong một căn nhà đẹp ở một khu phố sang trọng. Tôi lại không.
Để rất tuyệt vời … Bạn Sammantha bảo phải mặc quần áo và đi giày thật xịn. Tôi lại không.
Để rất tuyệt vời … Bạn Mattheer bảo phải sinh ra trong một gia đình giàu sang. Tôi lại không.
Nhưng mỗi tối, khi ba ôm tôi và chúc ngủ ngon thì Người bảo: “Con rất tuyệt vời, và ba yêu con”. Ba tôi hẳn là biết một định nghĩa của “rất tuyệt vời” mà các bạn tôi không biết.
Tôi cũng có một câu chuyện “Tuyệt vời” như thế. Trong đại gia đình chúng tôi, đến nay nghề giáo đã truyền đến ba đời. Ông nội, ông ngoại, rồi đến ba mẹ tôi, cả chị em tôi hiện nay cũng có người làm cô giáo. Ông nội và ba tôi đều là con trai trưởng nên từ bé tôi đã thấy vai trò và ý kiến của họ rất được tôn trọng trong họ hàng.
Mỗi khi nghĩ về thời trẻ tuổi, nghĩ về ông nội, ba tôi thường kể cho chị em chúng tôi rằng. Ngày xưa, thời còn đi học, mắt ba tôi yếu lắm, nhưng ông học giỏi nhất vùng. Năm thi tú tài, ông là người duy nhất trong cả khu xóm đậu được và học ở trường văn khoa. Sau khi tốt nghiệp ông đi dạy và nắm giữ nhiều chức vụ quan trọng. Ông nội tôi rất hãnh diện về ba tôi. Ông thường kể về ba tôi với tất cả mọi người thân quen trong họ hàng, chòm xóm. Khi ấy, thật lòng ba tôi không thích “bị khoe” như thế, nhưng không làm sao ngăn ông tôi được. Sau này ba tôi bảo “Đó chính là niềm vui của người già”.
Ngày bé, chị em chúng tôi được hưởng gien ham học của ba mẹ nên thời còn đi học ai cũng ít nhiều có bằng khen và giải thưởng đủ loại. Chỉ có tôi bao giờ cũng cảm thấy mình hơi bị “ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo … ”. Cái tính siêu đoản cộng siêu lười của tôi khiến cho tôi chỉ được xếp loại kha khá, không có gì vượt trội hoặc đặc sắc hơn bạn cùng lớp. Thế nhưng ba tôi rất hay “đi khoe” về chị em chúng tôi với bạn bè của ông. Khi ấy tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi chả bao giờ được như ba tôi, chẳng cần dùng đến máy tính vẫn cộng được rất nhanh hàng dãy những con số dài dằng dặc. Tôi chả bao giờ viết ra được những vần thơ-đoạn văn rất hay và giàu cảm xúc như ba tôi. Tôi chả bao giờ có được giọng nói giàu nhạc điệu và truyền cảm như ông. Tôi chả bao giờ có được trí óc minh mẫn và khả năng phán đoán nhanh nhạy như ông. Ngày bé tôi rất ngu ngơ nghe ba tôi kể câu chuyện “Ngày bố còn trẻ … ”
Ngày tốt nghiệp đại học, tôi ở lại trường làm việc. Một năm đầu đi làm tôi vô cùng mệt mỏi và thất vọng vì cuộc sống thực tế không hề trơn tru đơn giản như sách vở và lớp học. Công việc của một sinh viên mới ở lại trường không khác hơn làm một chân sai vặt là mấy. Mỗi lần nghe thấy ba tôi vẫn còn khoe chúng tôi với mọi người là tôi lại cau có “Con làm trợ giảng thôi chứ có gì ghê gớm đâu”. Thấy cái mặt nhăn nhó như khỉ phải vôi của tôi, ông kể lại câu chuyện về ông nội tôi. “Ngày bố còn trẻ …”
Ngày tôi nhận bằng thạc sĩ, ba tôi khoe khắp nơi. Khi ấy, nhìn lên tôi thấy mình không bằng ai, nhìn ngang thấy ai cũng như mình, nhìn xuống thấy người ta không cần gì bằng cấp vẫn làm ra nhiều tiền hơn mình. Thạc sĩ nhan nhản khắp nơi, có lấy thúng mà vớt cũng không xuể. Trong khi công việc của tôi qua bao nhiêu năm vẫn không ghi được thành tích gì đáng kể. Thế là tôi tiếp tục cau có về cái sự “thích khoe khoang” của ông cụ. Lúc ấy, ông cụ nhấp một hớp bia, và trầm ngâm kể, “Ngày bố còn trẻ …”
Ngày chuẩn bị hành lý đi du học, tôi mang một tâm trạng vô cùng không tốt. Tôi ngại phải lang thang phiêu bạt ở một nơi xa xôi như thế. Tôi lo lắng mình không theo được chương trình học. Tôi phát hoảng nhìn tới năm năm dài đằng đẳng trước mắt, khó khăn nhiều hơn sung sướng. Tôi rầu rĩ khi nghe chị tôi bảo “Bố vui lắm, đi khoe khắp nơi …”. Tôi đáp lại bằng một bộ mặt chảy sượt. Ba tôi ái ngại nhìn con gái và bâng quơ kể, “Khi bố còn trẻ …”
Sau một năm rưỡi tôi về thăm nhà. Buồn vui lẫn lộn, hỉ nộ ái ố, mỗi thứ tôi đều có một chút. Tôi chỉ muốn được quên hết mọi khó khăn mà tôi đã phải trải qua, chỉ muốn vất hết những lo lắng về những năm sắp tới. Tôi chỉ muốn vui vẻ mỗi sáng cùng ba tôi chăm sóc cây cỏ và ngắm nghía những nụ hồng bé xíu xiu vừa nhú, chỉ muốn nhảy cẫng lên với cây gấc ba tôi trồng lớn nhanh mỗi ngày. Nhìn thấy ánh mắt vui mừng của mọi người tôi lại xấu hổ vì đoạn đường dài lắm khi làm tôi mệt mỏi. Ba tôi lại khoe lung tung với bạn có con gái đi du học. Nghĩ đến chữ “tiến sĩ”, tôi thở dài ngao ngán “Bố ơi, còn lâu lắm …”. Ba tôi mỉm cười và lại kể, “Ngày bố còn trẻ …”
Tôi quay về trường mang nặng nỗi nhớ nhà. Công việc và cuộc sống vẫn cuốn trôi với vô vàn những nỗi vui buồn. Thỉnh thoảng đọc blog, tôi phát hiện bạn bè cũng hay than thở rằng ba mẹ họ cứ mang con cái đi khoe khắp nơi, “xấu hổ chết đư
ợc !”. Lúc này, tôi cười và thầm nghĩ, chắc ba tôi cũng có một định nghĩa khác về “tuyệt vời” mà tôi không biết.
Mỗi khi ba tôi kể câu chuyện “Ngày bố còn trẻ … ”, tôi thấy rõ một niềm hãnh diện và kính yêu của người đối với ông tôi. Khi kể câu chuyện này tôi cũng thấy trong lòng mình một niềm hãnh điện to lớn về ba tôi. Vì ba chính là điều tuyệt vời nhất của tôi, là điều đáng để khoe nhất trong đời. Tôi vui sướng vì tin rằng ba mẹ sẽ luôn yêu thương và hãnh diện về năm chị em chúng tôi. Không chỉ chì vì chúng tôi nên người, mà vì một lý do đơn giản hơn rất nhiều – Ba mẹ yêu chúng tôi vô điều kiện.
Tôi tin rằng sau này con cái của anh, chị tôi cũng sẽ trải qua cảm giác “nhăn nhó khó chịu, hoặc bối rối xấu hổ” về sự hãnh diện có khi “hơi thái quá” như thế. Nhưng ba mẹ chúng sẽ vui sướng biết bao khi bồi hồi kể lại “Khi bố (mẹ) còn trẻ, ông con thường khoe khắp nơi …”.
Khi có con, hãy khoe về con cái của bạn, để mọi người biết rằng bạn luôn yêu chúng.Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |