Tôi đưa tay đón chiếc lược trắng ngà, nhẵn bóng từ tay bác Ba. Nhìn dòng chữ khắc trên thân lược: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba", tim tôi như thắt lại, trào lên một cảm giác lạnh người. Tôi cố kìm nén nhưng sao nước mắt cứ tràn ra, chảy dọc xuống gò má nóng hổi. Tôi biết bác Ba nói dối bởi cha tôi đã chết rồi. Có lẽ bác sợ tôi không trải qua được cơn sốc này chăng? Tôi đâu còn là bé Thu của mười năm về trước bác đã gặp.Tôi đã trưởng thành rồi. Tôi xin má đi làm giao liên cho quân giải phóng cũng vì căm thù bọn đế quốc, trả thù cho ba và đồng bào mình, cầm cây lược trên tay, tôi như được gặp lại ba. Cây lược đưa tôi ngược dòng trở về quá khứ.Thời gian đi qua đã mười năm rồi, lúcấy tôi mới chín tuổi. Ba chỉđược về nhà có ba ngày. Vậy mà vết thẹo trên mặt ba đã khiến tôi không nhận ra cha. Tôi đâu có ngờ chiến tranh lại độc ác đến thế! Và thời gian xa cách cũng làm ba tôi già đi, xấu đi nhiều.Mỗi khi nhớlại, tôi không khỏi ân hận và tự dằn vặt, trách cứ mình sao lại đối xử với ba tệ như tế. Nhưng còn may mắn cái phút chót của ngày ba phải ra đi, bà ngoại đã lí giải cho tôi những khúc mắc trong lòng. Khi ba tạm biệt mọi người ấy tôi đứng nép trongmột góc nhà, lòng tôi buồn lắm. Tôi nghĩ rất nhiều nhưng chẳng còn nhớ trong cái đầu thơ ngây lúc đó, tôi đã nghĩ gì na. Chỉ đến khi ba mang chiếc ba lô trên vai rồi tôi mới bật lên được một tiếng ba, được ôm ba, câu chặt lấy ba cho thỏa lòng mong nhớ. Tôi thầm nói với ba: “Ba ơi! Ba có biết không lòng con cũng mong nhớ ba, khát tình ba như ba khát tình con và gia đình, quê hương của ba vậy”. Trong giờ khắc chia li ngắn ngủi quý giá ấy, với tôi nó thiêng liêng biết nhường nào! Tôi thét lên “Ba Ba...!”. Tiếng thét như xé lòng tôi, xé toang cả sự im lặng giữa cha và con, làm kinh động đến mọi người.Tôi cố kìm nén nhưng nó như một vật gì đó nặng lắm, mạnh lắm, bùng phát, vỡ oà tự đáy lòng, phun trào như nham thạch núi lửa.Tôi ôm chặt lấy ba, hôn ba cùng khắp, hôn lên cả thẹo mà trước đó tôi kinh hãi,ghê sợ. Tôi ân hận lắm! Tôi muốn nói lời cầu xin ba tha lỗi nhưng có lẽ tôi còn con nít, mắc cỡkhông thểgiãi bày được như người lớn. Tôi không muốn cho ba đi nữa. Tôi muốn ba ở nhà mãi với tôi, đã chín năm tuổi thơ tôi sống vắng bóng ba. Lúc đó tôi chỉmuốn có ba ở bên để được yêu thương, che chở.Ba ôm chặt lấy tôi và rút khăn lau nước mắt. Cả ba, tôi và mọi người đều xúc động. Ba hôn lên tóc tôi, vỗ về: “Ba đi rồi ba về với con”. Tiếng má cũng nói chen vào: “Thu! Để ba đi. Thống nhất rồi ba về với con”. Và tôi dặn ba: Ba về ba mua cho con một cây lược nghe ba”. Kí ức như còn mới hôm qua mà mười năm đã trôi đi rồi. Tôi khôn lớn và chờđợi. Những trận càn, đốt làng, tốc ộng dồn dân lập ấp của bọn Mĩ –ngụy, ai có thể sống sót đểtrởvềđoàn tụvới nhau? Sống –chết thật mỏng manh, chưa đến ngày thống nhất mà má con tôi đã nhận tin sét đánh. Chiếc lược ngà này, tôi dặn ba mua ngày ba đi cũng không bao giờ còn hi vọng.Hôm nay chính bác Ba ngày ấy về chơi cùng ba đã trao lại cho tôi cây lược –vật kỉ thiêng liêng và duy nhất của ba còn lại. Cầm cây lược trên tay, nó gọi thức trong tôi bao kỉ niệm, trái tim tôi quặn thắt. Tôi bàng hoàng trước hạnh phú bất ngờ. Bác Ba đã đưa chiếc lược về như đưa chính hình bóng người cha yêu dấu về với tôi. Tôi ôm nó vào lòng như được ôm, được gặp cha ngày nào. Chiếc lược ngà chính là tình thương yêu sâu nặng của ba tôi. Tôi sẽ gìn giữ và mang nó theo suốt cuộc đời.