Tuổi thơ vụt đi qua nhanh như 1 cái chớp mắt. Mỗi lần nghĩ về, lại như lục tìm trong tiềm thức những yêu thương thơ dại. Tuổi thơ tôi gắn liền với miền quê nắng gió, miền quê với những cánh đồng lúa trải dài, xanh mướt! Hay là những cánh đồng lúa vàng ươm thơm ngát mùi lúa chín, thơm mùi rơm mới và cả những thứ ngai ngái thoảng bay trong gió. Tất cả hòa quyện vào làm nên một miền quê tựa như một bức tranh. Tôi đã đọc nhưng bài văn viết về làng quê với những làn khói mong mảnh bay lên từ mỗi mãi nhà khi chiều về, hay những chiều hè lộng gió với tiếng sáo diều vi vu cao tít. Thật đúng lắm, quê tôi cũng thế. Tôi đoán chắc tuổi thơ của những nhà văn đó cũng phải gắn liền với làng quê để thấu hiểu, để cảm nhận, để thấy những thứ bình dị, thân thuộc và yên bình khác hoàn toàn nơi phố thị.
Tôi vòng vo đến quê hương tôi cũng chỉ là để muốn nói đến những cánh diều. Những cánh diều dường như đã là biểu tượng của tuổi thơ, là nhưng khát khao bay cao nhằm khỏa lấp cái không thể của con người. Vì thế, thả diều không chỉ là thú vui mà nó còn mang cả những tinh thần cao đẹp nữa.
Bạn đã bao giờ được cầm dây diều chạy ngược chiều gió chưa? Bạn đã bao giờ thả những con diều quay tít mù mà chỉnh thế nào nó vẫn "ngoáy cháo" chưa? Bạn đã bao giờ cảm nhận được sức căng của dây diều khi gió lớn chưa? Và bạn đã bao giờ từng làm một con diều? Cái gì tự mình làm ra và thành công thì nó luôn là thứ có ý nghĩa với mình.
Tôi chỉ muốn mình được bay cùng gió nhưng tôi không thể. Tôi yêu bầu trời xanh, tôi yêu gió, tôi yêu những đám mây và tôi yêu những khoảng không rộng lớn trên cao. Tôi thả ước mơ của mình vào những cánh diều. Tôi nắm chặt sợi dây thả ước mơ ấy ngẩng đầu kiêu hãnh và thích thú.
Nếu không có bóng đêm, không có bão tố, không có mưa giông tôi sẽ mãi để những cánh diều chở những ước mơ bay mãi trên bầu trời. Tôi thấy sự bình lặng lạ kỳ khi nhắm mắt nghĩ về những cánh diều cao tít và những cánh đồng. Tôi muốn nằm dài trên những bãi cỏ xanh mướt để ngắm nhìn, để tận hưởng sự yên bình ấy, hưởng thụ cuộc sống từ những điều bình dị.
Tuổi thơ vụt đi qua nhanh như 1 cái chớp mắt. Mỗi lần nghĩ về, lại như lục tìm trong tiềm thức những yêu thương thơ dại. Tuổi thơ tôi gắn liền với miền quê nắng gió, miền quê với những cánh đồng lúa trải dài, xanh mướt! Hay là những cánh đồng lúa vàng ươm thơm ngát mùi lúa chín, thơm mùi rơm mới và cả những thứ ngai ngái thoảng bay trong gió. Tất cả hòa quyện vào làm nên một miền quê tựa như một bức tranh. Tôi đã đọc nhưng bài văn viết về làng quê với những làn khói mong mảnh bay lên từ mỗi mãi nhà khi chiều về, hay những chiều hè lộng gió với tiếng sáo diều vi vu cao tít. Thật đúng lắm, quê tôi cũng thế. Tôi đoán chắc tuổi thơ của những nhà văn đó cũng phải gắn liền với làng quê để thấu hiểu, để cảm nhận, để thấy những thứ bình dị, thân thuộc và yên bình khác hoàn toàn nơi phố thị.
Tôi vòng vo đến quê hương tôi cũng chỉ là để muốn nói đến những cánh diều. Những cánh diều dường như đã là biểu tượng của tuổi thơ, là nhưng khát khao bay cao nhằm khỏa lấp cái không thể của con người. Vì thế, thả diều không chỉ là thú vui mà nó còn mang cả những tinh thần cao đẹp nữa.
Bạn đã bao giờ được cầm dây diều chạy ngược chiều gió chưa? Bạn đã bao giờ thả những con diều quay tít mù mà chỉnh thế nào nó vẫn "ngoáy cháo" chưa? Bạn đã bao giờ cảm nhận được sức căng của dây diều khi gió lớn chưa? Và bạn đã bao giờ từng làm một con diều? Cái gì tự mình làm ra và thành công thì nó luôn là thứ có ý nghĩa với mình.
Tôi chỉ muốn mình được bay cùng gió nhưng tôi không thể. Tôi yêu bầu trời xanh, tôi yêu gió, tôi yêu những đám mây và tôi yêu những khoảng không rộng lớn trên cao. Tôi thả ước mơ của mình vào những cánh diều. Tôi nắm chặt sợi dây thả ước mơ ấy ngẩng đầu kiêu hãnh và thích thú.
Nếu không có bóng đêm, không có bão tố, không có mưa giông tôi sẽ mãi để những cánh diều chở những ước mơ bay mãi trên bầu trời. Tôi thấy sự bình lặng lạ kỳ khi nhắm mắt nghĩ về những cánh diều cao tít và những cánh đồng. Tôi muốn nằm dài trên những bãi cỏ xanh mướt để ngắm nhìn, để tận hưởng sự yên bình ấy, hưởng thụ cuộc sống từ những điều bình dị.