Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 7
19/12/2017 20:20:07

Biểu cảm về cánh diều tuổi thơ

Các bạn giúp mình với,thanks very much
7 trả lời
Hỏi chi tiết
9.198
28
18
Trịnh Quang Đức
19/12/2017 20:22:09
“…Quê hương là cánh diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm mùa nước bên sông…”
Bạn sẽ cảm thấy gì khi nghe bài hát này lúc khuya vắng hay lúc lòng mình đang ngổn ngang cảm xúc? Tôi không thể diễn tả được cái cảm giác đó, chỉ biết nó làm cho Tôi cảm thấy nhớ nhà da diết, hoặc muốn làm một cái gì đó vĩ đại hoặc cũng chẳng muốn làm gì cả. Và lúc đó Tôi chỉ biết lang thang trên các con ngõ nhỏ gần nhà trọ để nhìn sâu thẳm vào trời đêm!
Cuộc sống bon chen chốn Đô thành khiến con người ta cứ phải gồng mình nên để gánh chịu những áp lực của đời sống vật chất và tinh thần, sự ngột ngạt của không khí, sự chật chội sinh hoạt hàng ngày. Và nhiều nhiều những thứ khác nữa khiến cho con người ta thật khó tìm được những phút giây thảnh thơi. Những lúc đó Tôi thường nghĩ về Quê hương, về những năm tháng đã đi qua.
Những tháng ngay còn đi học thường rất hay về thăm quê. Nhưng khi đi làm thì việc về quê cứ ít dần đi theo năm tháng bởi nhiều lý do khác nhau. Và cũng vì thế mà những ngày được về quê thật đáng quý biết bao. Một bầu trời thanh bình và dịu mát , không khí thật trong lành và tình người cũng thật ấm áp…Tôi muốn được tận hưởng cái thời gian ấy thật nhiều, thật nhiều, những con đường đầy cỏ dại, những lùm cây xanh và cả con sông nhỏ dẫu không còn thơ mộng như ngày nào. Một cuộc sống gần gũi với thiên nhiên luôn tạo cho chúng ta những cảm giác tuyệt vời hơn khi phải sống ơ những nơi mà “Mưa không tới mặt, nắng chẳng tới đầu”
Tuổi thơ đi qua thật nhanh, giờ đây chỉ còn là kỷ niêm, và nó đang bị mờ nhạt dần bởi cuộc sống đời thường. Cuộc sống hiện tại là sự chen lấn và xô đẩy đến khắc nghiệt và Tôi không thể thoát nổi khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Những kỷ niệm đó dần qua đi để nhường chỗ cho những nếp nhăn của sự nhọc nhằn đang dần được hình thành. Nghe thì thật xót xa, nhưng các bạn và Tôi vẫn đang chấp nhận nó đó thôi, chấp nhận nó như một quy luật của tạo hoá.
Nhìn các thế hệ đàn em đang ngày càng khôn lớn, rồi nó sẽ như chúng ta, hoặc hơn chúng ta (?!) Nhưng thật khó tìm lại hình ảnh của chúng ta qua đó, bởi cuộc sống bây giờ của chúng đã khác xa chúng ta rồi. Đó cũng là niềm vui khi càng ngày cuộc sống càng được nâng cao, nhưng cũng không khỏi chạnh lòng khi thấy mình đang mất dần đi những kỷ niệm đáng yêu đó. Còn đâu những trò chơi khăng, đánh đáo, hay là những trò nghịch đất nặn lên những đồ vật ngây thơ theo đúng suy nghĩ trẻ thơ… giờ đây là những đồ chơi điện tử, games, và cả những truyện tranh đầy hình ảnh bạo lực …
Cuộc sống là như vậy, Các bạn và Tôi sẽ sống như thế nào đây nếu chỉ ngồi đó mà suy nghĩ và hoài niệm. Đó chỉ là những phút giây khiến ta mềm lòng mà thôi.
“Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”
Rồi đây công việc lại tiếp diễn theo những quy luật của nó và cả những chu kỳ riêng của mỗi người. Ngày lại qua ngày…

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
28
17
Trịnh Quang Đức
19/12/2017 20:23:10
Bạn tham khảo thêm nha:
“Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dậy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều...”

Những thăng trầm của cuộc sống đã cuốn con người ta vào vòng xoáy của xã hội, thế nhưng sẽ có những giây phút trạnh lòng mà bạn phải tự nghĩ về tuổi thơ đã qua đó các bạn ơi!.
Quê mình đẹp lắm,nằm bên cạnh dòng sông ân hiền hoà thơ mộng ngày nhỏ mình thường đi tắm sông đi mò ốc mỗi khi nước cạn, thường đi ra đồng ngắt trộm đòng đòng non cùng với lũ bạn ở xóm, có lần trốn Mẹ đi ra đồng gặt lúa cùng với đứa bạn nhà bên Mẹ mình biết đuổi đánh cho lo đòn, vì ngày đó trời nắng nóng mà nhà mình đâu có được đi cấy đi gặt và đi bắt ốc hoặc cá như mấy đứa bạn hàng xóm ko hiểu sao mình rất thích được đi cùng hội nó mà ngày đó đi ra gần đến cánh đồng thì cào cào châu chấu cứ bay rào rào nghĩ lại cũng đã mười mấy năm rồi.Mình ko được gần gũi với công việc đồng áng như các bạn của mình but ko hiểu sao mình cảm nhận thấy mùi thơm của rơm của rạ, mùi thóc non, mùi lúa chín …Mình sinh ra ở Như Hoà nhưng cả tuổi thơ của mình gắn bó với Quang Thiện.
Quê mình giờ đây đã thay đổi nhiều lắm các bạn a, ngay cả trong suy nghĩ và tư tưởng của bà con quê ta, mọi người đã nghĩ đến chuyện cố gắng cho con cái ăn học thành người và thoát khỏi cảnh bần nông đấy, mình rất mừng là quê mình đang thay đổi từng ngày từng giờ.
36
13
Trịnh Quang Đức
19/12/2017 20:24:11
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
Ai bảo chăn trâu là khổ
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao. – Giang Nam
Cũng như bao tuổi thơ của nhiều người, tuổi thơ tôi sống êm đềm và tươi mát với ruộng đồng mênh mông, cây cỏ um tùm, từng vườn cây trái trên cao che khuất dáng người…
Cứ mỗi trưa hè gió lộng, mọi người chìm vào giấc ngủ trưa thì lũ trẻ bọn tôi lại trốn ra đồng, ra những đám lúa vừa mới gặt mà thả diều, diều bay cao quyện cùng gió ngàn có vị dịu mát của hương sen, vị thơm hương cốm của những đám lúa trổ bông và cái vị rát rát của nắng cháy nó cứ ngập ngừng và chùng chình lượn quanh!
Gió tháng tư từng cơn thổi ngợp trời, diều nói gì với gió mà gió mang diều bay cao thế nhỉ? Cánh diều chở những ước mơ, chở theo một tuổi thơ êm đềm, bình lặng!
Cánh diều ấy đem theo những ước mơ nhỏ bé lên nền trời xanh biếc rồi gieo rắc bao niềm tin, niềm tin vào tương lai tốt đẹp hơn, niềm tin bay cao như diều vậy!
Những con diều được làm rất đơn giản, giản đơn như những tâm hồn thơ ngây, hồn nhiên nhưng vẫn bay xa ngút ngàn. Những khi ấy, bọn trẻ tụi tôi tha hồ hóng gió, cưỡi trâu, đá gà cỏ và nằm đọc vè, đôi khi tụm ba tụm năm nằm trên gốc mạ mà thả hồn theo cơn gió đồng mát rượi thấm vào da.
Chất liệu làm diều cũng chỉ duy nhất là giấy trắng học trò nên chiếc nào cũng trắng mướt hòa cùng mây bay cao tới độ không thấy diều đâu, có khi lại rực rỡ bên ráng chiều ửng đỏ sau mấy rặng tre yên bình cao vút …
Cánh diều của tôi không đặc sắc, không hoa văn, không tạo hình chỉ mãi là chiếc diều hình thoi trắng mướt, không nhạc kèn nhưng nó mãi mãi là cánh diều của tuổi thơ mênh mông chứa đựng nhiều màu sắc cùng hương vị làng quê…
Có ngày hôm nay mới biết ý nghĩa ngày hôm qua! Chiếc diều nhỏ bé và đơn sơ kia sẽ trở thành kỷ niệm, sẽ dậy hương tuổi thơ, mùi hương ngọt ngào, nồng thắm và chân chất chốn đồng quê! Đôi lúc cứ thầm mong được như Nguyễn Nhật Ánh “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”!
25
6
Trịnh Quang Đức
19/12/2017 20:25:05
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
Ai bảo chăn trâu là khổ
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao. – Giang Nam
Cũng như bao tuổi thơ của nhiều người, tuổi thơ tôi sống êm đềm và tươi mát với ruộng đồng mênh mông, cây cỏ um tùm, từng vườn cây trái trên cao che khuất dáng người…
Cứ mỗi trưa hè gió lộng, mọi người chìm vào giấc ngủ trưa thì lũ trẻ bọn tôi lại trốn ra đồng, ra những đám lúa vừa mới gặt mà thả diều, diều bay cao quyện cùng gió ngàn có vị dịu mát của hương sen, vị thơm hương cốm của những đám lúa trổ bông và cái vị rát rát của nắng cháy nó cứ ngập ngừng và chùng chình lượn quanh!
Gió tháng tư từng cơn thổi ngợp trời, diều nói gì với gió mà gió mang diều bay cao thế nhỉ? Cánh diều chở những ước mơ, chở theo một tuổi thơ êm đềm, bình lặng!
Cánh diều ấy đem theo những ước mơ nhỏ bé lên nền trời xanh biếc rồi gieo rắc bao niềm tin, niềm tin vào tương lai tốt đẹp hơn, niềm tin bay cao như diều vậy!
Những con diều được làm rất đơn giản, giản đơn như những tâm hồn thơ ngây, hồn nhiên nhưng vẫn bay xa ngút ngàn. Những khi ấy, bọn trẻ tụi tôi tha hồ hóng gió, cưỡi trâu, đá gà cỏ và nằm đọc vè, đôi khi tụm ba tụm năm nằm trên gốc mạ mà thả hồn theo cơn gió đồng mát rượi thấm vào da.
Chất liệu làm diều cũng chỉ duy nhất là giấy trắng học trò nên chiếc nào cũng trắng mướt hòa cùng mây bay cao tới độ không thấy diều đâu, có khi lại rực rỡ bên ráng chiều ửng đỏ sau mấy rặng tre yên bình cao vút …
Cánh diều của tôi không đặc sắc, không hoa văn, không tạo hình chỉ mãi là chiếc diều hình thoi trắng mướt, không nhạc kèn nhưng nó mãi mãi là cánh diều của tuổi thơ mênh mông chứa đựng nhiều màu sắc cùng hương vị làng quê…
Có ngày hôm nay mới biết ý nghĩa ngày hôm qua! Chiếc diều nhỏ bé và đơn sơ kia sẽ trở thành kỷ niệm, sẽ dậy hương tuổi thơ, mùi hương ngọt ngào, nồng thắm và chân chất chốn đồng quê! Đôi lúc cứ thầm mong được như Nguyễn Nhật Ánh “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”
20
6
Trúc Nhi
05/09/2018 21:23:34

Tuổi thơ vụt đi qua nhanh như 1 cái chớp mắt. Mỗi lần nghĩ về, lại như lục tìm trong tiềm thức những yêu thương thơ dại. Tuổi thơ tôi gắn liền với miền quê nắng gió, miền quê với những cánh đồng lúa trải dài, xanh mướt! Hay là những cánh đồng lúa vàng ươm thơm ngát mùi lúa chín, thơm mùi rơm mới và cả những thứ ngai ngái thoảng bay trong gió. Tất cả hòa quyện vào làm nên một miền quê tựa như một bức tranh. Tôi đã đọc nhưng bài văn viết về làng quê với những làn khói mong mảnh bay lên từ mỗi mãi nhà khi chiều về, hay những chiều hè lộng gió với tiếng sáo diều vi vu cao tít. Thật đúng lắm, quê tôi cũng thế. Tôi đoán chắc tuổi thơ của những nhà văn đó cũng phải gắn liền với làng quê để thấu hiểu, để cảm nhận, để thấy những thứ bình dị, thân thuộc và yên bình khác hoàn toàn nơi phố thị.

Tôi vòng vo đến quê hương tôi cũng chỉ là để muốn nói đến những cánh diều. Những cánh diều dường như đã là biểu tượng của tuổi thơ, là nhưng khát khao bay cao nhằm khỏa lấp cái không thể của con người. Vì thế, thả diều không chỉ là thú vui mà nó còn mang cả những tinh thần cao đẹp nữa.

Bạn đã bao giờ được cầm dây diều chạy ngược chiều gió chưa? Bạn đã bao giờ thả những con diều quay tít mù mà chỉnh thế nào nó vẫn "ngoáy cháo" chưa? Bạn đã bao giờ cảm nhận được sức căng của dây diều khi gió lớn chưa? Và bạn đã bao giờ từng làm một con diều? Cái gì tự mình làm ra và thành công thì nó luôn là thứ có ý nghĩa với mình.

Tôi chỉ muốn mình được bay cùng gió nhưng tôi không thể. Tôi yêu bầu trời xanh, tôi yêu gió, tôi yêu những đám mây và tôi yêu những khoảng không rộng lớn trên cao. Tôi thả ước mơ của mình vào những cánh diều. Tôi nắm chặt sợi dây thả ước mơ ấy ngẩng đầu kiêu hãnh và thích thú.

Nếu không có bóng đêm, không có bão tố, không có mưa giông tôi sẽ mãi để những cánh diều chở những ước mơ bay mãi trên bầu trời. Tôi thấy sự bình lặng lạ kỳ khi nhắm mắt nghĩ về những cánh diều cao tít và những cánh đồng. Tôi muốn nằm dài trên những bãi cỏ xanh mướt để ngắm nhìn, để tận hưởng sự yên bình ấy, hưởng thụ cuộc sống từ những điều bình dị.

Tuổi thơ vụt đi qua nhanh như 1 cái chớp mắt. Mỗi lần nghĩ về, lại như lục tìm trong tiềm thức những yêu thương thơ dại. Tuổi thơ tôi gắn liền với miền quê nắng gió, miền quê với những cánh đồng lúa trải dài, xanh mướt! Hay là những cánh đồng lúa vàng ươm thơm ngát mùi lúa chín, thơm mùi rơm mới và cả những thứ ngai ngái thoảng bay trong gió. Tất cả hòa quyện vào làm nên một miền quê tựa như một bức tranh. Tôi đã đọc nhưng bài văn viết về làng quê với những làn khói mong mảnh bay lên từ mỗi mãi nhà khi chiều về, hay những chiều hè lộng gió với tiếng sáo diều vi vu cao tít. Thật đúng lắm, quê tôi cũng thế. Tôi đoán chắc tuổi thơ của những nhà văn đó cũng phải gắn liền với làng quê để thấu hiểu, để cảm nhận, để thấy những thứ bình dị, thân thuộc và yên bình khác hoàn toàn nơi phố thị.

Tôi vòng vo đến quê hương tôi cũng chỉ là để muốn nói đến những cánh diều. Những cánh diều dường như đã là biểu tượng của tuổi thơ, là nhưng khát khao bay cao nhằm khỏa lấp cái không thể của con người. Vì thế, thả diều không chỉ là thú vui mà nó còn mang cả những tinh thần cao đẹp nữa.

Bạn đã bao giờ được cầm dây diều chạy ngược chiều gió chưa? Bạn đã bao giờ thả những con diều quay tít mù mà chỉnh thế nào nó vẫn "ngoáy cháo" chưa? Bạn đã bao giờ cảm nhận được sức căng của dây diều khi gió lớn chưa? Và bạn đã bao giờ từng làm một con diều? Cái gì tự mình làm ra và thành công thì nó luôn là thứ có ý nghĩa với mình.

Tôi chỉ muốn mình được bay cùng gió nhưng tôi không thể. Tôi yêu bầu trời xanh, tôi yêu gió, tôi yêu những đám mây và tôi yêu những khoảng không rộng lớn trên cao. Tôi thả ước mơ của mình vào những cánh diều. Tôi nắm chặt sợi dây thả ước mơ ấy ngẩng đầu kiêu hãnh và thích thú.

Nếu không có bóng đêm, không có bão tố, không có mưa giông tôi sẽ mãi để những cánh diều chở những ước mơ bay mãi trên bầu trời. Tôi thấy sự bình lặng lạ kỳ khi nhắm mắt nghĩ về những cánh diều cao tít và những cánh đồng. Tôi muốn nằm dài trên những bãi cỏ xanh mướt để ngắm nhìn, để tận hưởng sự yên bình ấy, hưởng thụ cuộc sống từ những điều bình dị.

18
3
Phạm Lê Trúc Nhi
05/09/2018 21:32:34
mk vừa ms tạo nick, mk đăng lại nhé

Tuổi thơ vụt đi qua nhanh như 1 cái chớp mắt. Mỗi lần nghĩ về, lại như lục tìm trong tiềm thức những yêu thương thơ dại. Tuổi thơ tôi gắn liền với miền quê nắng gió, miền quê với những cánh đồng lúa trải dài, xanh mướt! Hay là những cánh đồng lúa vàng ươm thơm ngát mùi lúa chín, thơm mùi rơm mới và cả những thứ ngai ngái thoảng bay trong gió. Tất cả hòa quyện vào làm nên một miền quê tựa như một bức tranh. Tôi đã đọc nhưng bài văn viết về làng quê với những làn khói mong mảnh bay lên từ mỗi mãi nhà khi chiều về, hay những chiều hè lộng gió với tiếng sáo diều vi vu cao tít. Thật đúng lắm, quê tôi cũng thế. Tôi đoán chắc tuổi thơ của những nhà văn đó cũng phải gắn liền với làng quê để thấu hiểu, để cảm nhận, để thấy những thứ bình dị, thân thuộc và yên bình khác hoàn toàn nơi phố thị.

Tôi vòng vo đến quê hương tôi cũng chỉ là để muốn nói đến những cánh diều. Những cánh diều dường như đã là biểu tượng của tuổi thơ, là nhưng khát khao bay cao nhằm khỏa lấp cái không thể của con người. Vì thế, thả diều không chỉ là thú vui mà nó còn mang cả những tinh thần cao đẹp nữa.

Bạn đã bao giờ được cầm dây diều chạy ngược chiều gió chưa? Bạn đã bao giờ thả những con diều quay tít mù mà chỉnh thế nào nó vẫn "ngoáy cháo" chưa? Bạn đã bao giờ cảm nhận được sức căng của dây diều khi gió lớn chưa? Và bạn đã bao giờ từng làm một con diều? Cái gì tự mình làm ra và thành công thì nó luôn là thứ có ý nghĩa với mình.

Tôi chỉ muốn mình được bay cùng gió nhưng tôi không thể. Tôi yêu bầu trời xanh, tôi yêu gió, tôi yêu những đám mây và tôi yêu những khoảng không rộng lớn trên cao. Tôi thả ước mơ của mình vào những cánh diều. Tôi nắm chặt sợi dây thả ước mơ ấy ngẩng đầu kiêu hãnh và thích thú.

Nếu không có bóng đêm, không có bão tố, không có mưa giông tôi sẽ mãi để những cánh diều chở những ước mơ bay mãi trên bầu trời. Tôi thấy sự bình lặng lạ kỳ khi nhắm mắt nghĩ về những cánh diều cao tít và những cánh đồng. Tôi muốn nằm dài trên những bãi cỏ xanh mướt để ngắm nhìn, để tận hưởng sự yên bình ấy, hưởng thụ cuộc sống từ những điều bình dị.

0
2
...
26/11/2020 22:16:44

Tạ Duy Anh đã có một tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng và bay bổng, như anh đã thổ lộ: "Tuổi thơ của tôi được nâng lên từ những cánh diều". Cánh diều của trò chơi, cánh diều của mơ ước bay cao bay xa.

Kỉ niệm đẹp tuổi thơ không bao giờ có thể phai mờ theo năm tháng. Làm sao quên được những buổi chiều, những đêm trăng tuyệt vời của những ngày xưa thân ái ấy. Cảnh "hò hét nhau thả diều thi" của lũ trẻ mục đồng trên bãi những buổi chiều quê. Cảnh lũ trẻ "vui sướng đến phát dại nhìn lên bầu trời" ngắm những cánh diều của mình và của bạn bè "mềm mại như cánh bướm", rồi say sưa lắng nghe tiếng sáo diều "vi vu trầm bổng". Với Tạ Duy Anh thì tiếng sáo diều của các bạn trẻ mục đồng là khúc nhạc của đồng quê, đó là "sáo đơn, rồi sáo kép, sáo bè...", là "sáo lông ngỗng vi vu trầm bổng". Tiếng sáo diều như "nâng lên" bay bổng những tâm hồn nhiều mơ ước của tuổi thơ, tưởng "như gọi thấp xuống những vì sao sớm".

Bãi thả diều ban đêm lại càng "huyền ảo hơn". Bầu trời quê mênh mông không một gợn mây trở thành "bầu trời tự do" cho những cánh diều bay, cánh diều "trôi trên dải Ngân Hà", làm cho bầu trời bao la hơn, xanh biếc hơn, "đẹp như một tấm thảm nhung khổng lồ". Khát vọng tuổi thơ dào dạt dâng lên, "cháy mãi" trong tâm hồn tuổi thơ lũ trẻ mục đồng. Có thú vui nào say mê hơn cái thú nằm trên bãi cỏ "ngửa cổ" theo dõi những cánh diều "mềm mại như cánh bướm", bay lượn giữa "bầu trời tự do", lắng tai nghe tiếng sáo diều vi vu trầm bổng? Tạ Duy Anh cùng những đứa bạn nhỏ mục đồng vô cùng say mê "chờ đợi một nàng tiên áo xanh bay xuống từ trời". Cánh diều tuổi thơ cũng là cánh diều cổ tích của miền thơ ấu. Tiếng cầu xin của lũ trẻ mục đồng "tha thiết" vang lên: "Bay lên diều ơi! Bay đi!". Cánh diều càng bay cao, bay xa, tiếng sáo diều càng vi vu ngân vang, Tạ Duy Anh càng xúc động bồi hồi cảm thấy nỗi khát khao cháy bỏng tâm hồn mình đã "bay đi" cùng "cánh diều tuổi ngọc ngà"...

Chơi diều, thả diều là một trò chơi dân gian có đã lâu đời. Một trò chơi vô cùng hấp dẫn và say mê của tuổi thơ. Cánh diều tuổi thơ đã mang theo bao ước mơ đẹp, làm cháy lên bao khát vọng tuổi ngọc ngà. Bài "Cánh diều tuổi thơ" là một trang văn đẹp của Tạ Duy Anh, trang văn nhiều thơ mộng, thi vị.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo