“Làng tôi xanh bóng tre, từng tiếng chuông ban chiều, tiếng chuông nhà thờ reo”. Nơi tôi sống chẳng gọi là làng cũng không có tiếng chuông nhà thờ vào mỗi chiều, chỉ có bóng tre xanh mát rượi những trưa hè. Đó là một vùng quê rợp một màu xanh bát ngát của tre và du dương trong tiếng sáo diều vi vút. Nhớ ngày ấy, tôi là một đứa trẻ chạy theo những cánh bướm chập chờn trên đồng. Tôi thích thú được sống ở quê ngoại hơn là ở nhà mình nơi thành phố. Nhà ngoại tôi trồng rất nhiều tre, trúc. Những khóm tre cao vút thẳng đứng như những mũi tên nhọn đâm thẳng lên trời. Yêu làm sao cái dáng thẳng của tre dù chịu bao gió bão, cái dáng ấy làm tôi nhớ đến hình dáng cậu tôi, mợ tôi những người suốt đời lam lũ. Tôi thấy thương cho những chòi non vừa mới nhú, chúng cũng phải chịu gió mưa như cha mẹ mình. Nếu nói cây cũng có tình mẫu tử thì cây tre cũng không ngoại lệ. Chỉ duy chiếc áo cộc, tre cũng nhường hết cho con. Tôi hiểu tại sao những búp măng lại mọc thẳng, có lẽ vì nó được cha mẹ, ông bà truyền lại đức tính ngay thẳng của mình. Giữa trưa hè, tre xòe những chiếc lá thon dài như ngón tay xinh xinh của cô thiếu nữ để che mát cho người. Chẳng bao giờ chịu sống riêng lẽ, tre luôn mọc thành khóm, thành lũy, hết lớp này đến lớp khác như một bức tường rào vững chắc. Người ta bảo tre là loài cây ra hoa chậm nhất trên thế giới. Nhưng với chúng tôi, những người dân làng quê chẳng cần quan tâm chuyện tre ra hoa bởi vì lợi ích mà loài cây này mang lại vốn đã rất nhiều. Chúng tôi lấy thân tre làm thành những bộ bàn ghế, tre làm phên vách, tre làm cột, kèo xây nhà. Các chị khéo tay chuốt từng thanh gỗ tre thành đũa. Các bà thì lấy tre đan thành rỗ, thúng…Nhờ tre mà nhiều gia đình quê ngoại tôi có thêm tiền trang trải sinh hoạt. Tre gắn bó với dân quê như thế, tre như người mẹ, người bạn, người thân của chúng tôi. Với lũ trẻ quê, tre là đồ chơi là cả một kho báu. Chúng tôi lấy tre làm lồng đèn trung thu, làm diều, làm nón…Tôi thích nhất là câu cá bằng cần câu tre, vừa dài vừa nhẹ lại không sợ chìm. Ôi những lũy tre chạy dài khắp xóm, cây tre nào đã mang ước mơ tôi giấu trong cánh diều trắng. Cây tre nào dạy tôi bài học làm người với từng ngọn roi ba đánh. Cây tre nào chở tôi qua con sông để đến trường?Tôi nhớ có một lần trốn học, bà giận lắm mang roi ra đánh, tôi trốn trong bụi tre gai sau nhà. Bà tìm cả ngày trời không gặp đã gọi ba mẹ tôi từ thành phố về và nhờ hàng xóm tìm giúp. Trong bụi tre kín đáo ấy, tôi mải mê ngủ như một chú chim trong tổ. Đến chập tối tìm đường ra nhưng vướng phải gai tre không thể nào ra được. Tôi khóc và thét lên làm mọi người phải chặt bỏ tre để mang tôi ra. Sau lần ấy tôi chẳng bao giờ dám trốn học nữa vì thương bà lo lắng và thương cả những bụi tre chịu đau đớn vì tôi.
Hôm nay tôi đã lên thành phố, thế nhưng tôi vẫn không muốn rời xa loài cây yêu quý của mình. Tôi xin ngoại một măng tre non và trồng nó trước nhà. Măng tre của tôi giờ đã lớn và mọc những chòi non bên cạnh. Rồi chúng sẽ làm thành khóm tre xanh mướt. Tre ơi! Tre phải sống thật khỏe mạnh và xanh tươi nhé. Tôi sẽ cùng tre đi qua những tháng ngày tuổi trẻ tươi đẹp và cùng vươn lên ánh mặt trời.
NHỚ TICK NHA!!