LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm nghĩ về mái trường THCS

Không chép trên trang khác nha ! Nhanh nha!
5 trả lời
Hỏi chi tiết
1.996
9
7
Nguyễn Nhật Thúy ...
23/12/2017 20:10:02
Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày em được bước chân vào mái trường THCS Nguyễn Trãi, chỉ một năm thôi nhưng em đã thực sự yêu mến ngôi trường này. Không chỉ tự hào vì trường được mang tên Nguyễn Trãi - vị danh nhân lịch sử, nhà văn hóa vĩ đại của dân tộc, mà em còn gắn bó sâu sắc với bạn bè, thầy cô và từng sự vật nơi đây.
Người ta thường nói: thời gian trôi như một dòng sông, nó cuốn đi hết những kỉ niệm rồi chôn vùi xuống đáy sông sâu thẳm. Nhưng đối với em, những hình ảnh quen thuộc như cây phượng già, cái cột bóng rổ trên sân trường hay những chùm hoa dừa cạn ven hành lang đã được cất kĩ vào trong một ngăn khóa riêng mang tên “tuổi thơ” mà em sẽ mang theo suốt cuộc đời. Giờ đây, trong tiết trời cuối thu se lạnh, hoa đang tàn dần theo từng ngọn gió mùa đông bắc, nhưng những hình ảnh tươi đẹp về sân trường sẽ còn đọng mãi trong trái tim em.
Và hình ảnh sân trường thân yêu ấy luôn gắn liền với những người bạn đáng yêu, đáng quý của em. Ở đây chúng em sống trong tình yêu thương bạn bè giống như một mái ấm gia đình vậy. Những người bạn ấy chính là người mà em có thể chia sẻ những nỗi niềm buồn vui trong cuộc sống thường ngày. Chúng em vui chơi chan hòa với nhau và giúp đỡ nhau trong mọi việc. Nhiều lúc trong tập thể lớp còn xảy ra xích mích to nhỏ, nhưng sau đó, mọi người lại tươi cười với nhau và khoác vai nhau thân mật, vui vẻ. Nhớ biết bao nhiêu những bữa tiệc trung thu, cả lớp chúng em cùng nhau bày mâm cỗ một cách say mê. Hay những lần lớp chúng em tham gia thi bóng đá, các bạn nam luôn gắng sức mình để mang về ngôi vô địch cho cả lớp. Ngoài sân, chúng em cùng nhau cổ vũ thật nhiệt tình. Tuy 2 năm liền chỉ đạt giải nhì, nhưng đối với chúng em, tình đoàn kết vẫn là quan trọng nhất, chẳng vô địch, chúng em vẫn có thể cùng nhau tận hưởng niềm vui bằng cách “chén” một chầu kem ngon lành.Vì vậy, em rất trân trọng tình bạn vô giá dưới mái trường này.
Bạn bè chúng em như thể người một nhà và cha mẹ trong gia đình vĩ đại ấy chính là các thầy cô. Sau này khi bước vào con đường đời không ít chông gai, thì có lẽ em sẽ nhớ da diết về những tiết học mà thầy cô đã trao ánh mắt trìu mến và tấm lòng nhiệt huyết, yêu nghề cho đám học trò nhí nhố ngày nào. Có lúc thầy cô hiền hòa ân cần bảo ban chúng em. Có khi lại nghiêm khắc uốn nắm cho chúng em nên người. Và chẳng biết tự lúc nào, những tiết học quý giá và đẹp đẽ ấy đã trở thành một phần kí ức thiêng, một hành trang quý giá của chúng em để bước vào đời. Thầy cô ơi! Công lao của thầy cô thật như trời biển. Và con hiểu rằng, cho dù có bày tỏ thế nào cũng chẳng thể hết được tấm lòng biết ơn, trân trọng của chúng con với Thầy cô.
Bao nhiêu đó chưa thể nói hết những gì ngôi trường thân yêu này đem lại cho chúng em. Ở đây, chúng em được chắp thêm đôi cánh ước mơ, được bước vào thế giới kì diệu mà trong bài “Cổng trường mở ra” nhà văn Lí Lan đã viết. Mai này, dù có ra trường và trưởng thành thì chúng em sẽ mãi nhớ về mái trường THCS Nguyễn Trãi yêu thương.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
7
4
Bạch Dương
23/12/2017 20:11:08
Có lẽ tôi đã yêu ngôi trường này từ ngày tôi bước vào cánh cổng lớp bảy đây.. Mới đây thôi không dài nhưng bao nhiêu đó đã làm cho tôi luôn ghi sâu kỉ niệm bên ngôi trường này. Những kỉ niệm hằng sâu trong tim kí ức tuổi học trò tôi, biết khi nào nó sẽ rời xa tôi, nếu một ngày tôi nhỡ quên nó thì tôi không là đứa con ngoan của ngôi trường yêu dấu ấy.....!
Chẳng có ai mà không có kỉ niệm bên ngôi trường của mình ... chỉ trừ khi những bạn tuổi hồng bất hạnh không được đi học. Thật thương cho số phận của họ, họ luôn ước mơ một ngày đến trường vui đùa , luôn muốn ngôi trường là ngôi nhà thứ hai của mình , coi thầy cô như cha mẹ. Thế mà tại sao giờ đây có một ít người không coi trọng thầy cô ngôi trường mình .. phải chăng điều đó khó làm hay sao? Nó có quá khó không? - tôi tự hỏi . Không đâu các bạn ạ! Hãy thử một lần dù một lần để yêu thương thầy cô, ngôi trường thì bạn sẽ thấy mình thay đổi hoàn toàn . Cảm giác được ở trường thật sự rất thú vị. Bên ánh nắng sân trường từng nụ cười rạng rỡ , hồn nhiên trên gương mặt thanh thoát của những cô cậu học trò nhỏ làm sân trường thêm rộn rã . Từng hàng ghế đá thân thương chan chứa kỉ niệm phượng hồng với tà áo dài duyên dáng đỗi thướt tha của sinh viên Việt Nam làm tôi đỗi tự hào . Ngôi trường đã để lại ấn tượng lớn cho tôi còn thầy cô thì tôi không thể bao giờ quên được. Nhớ những ngày thầy đã dạy cho tôi từng chút một, một nguời thầy bao dung nhân ái , đôi lúc nghiêm nghị nhưng ai biết đâu thầy đã khó nhọc sương phai. Còn các cô luôn quan tâm học trò nhỏ như chúng tôi , yêu thương từ ánh mắt trìu mến kia. Họ đã làm cho tôi thêm cảm xúc lân lân khó tả , làm sao biết đến bao giờ tôi mới có thể đền đáp công lao to lớn giáo dục chúng tôi. Tôi mãi khắc ghi những dấu ấn sâu đậm bên ngôi trường thân thương này.
Người ta thường ví thời gian như dòng sông trôi, nó cứ trôi mãi trôi mãi chẳng có bến dừng. Và tình yêu của tôi dành cho ngôi trường cũng thế nó sẽ mãi không bao giờ hết. Dẫu các bạn xem ngôi trường của mình như thế nào chứ riêng tôi tôi xem ngôi trường như ngôi nhà thứ hai của chúng tôi . Một ngôi trường luôn dang rộng đón nhận các đàn con thân yêu, những đứa con ngây thơ của tuổi mới lớn, những đứa con còn bộc trực cần những người cha người mẹ dạy dỗ. Ngôi trường đã là ngôi nhà thứ hai thì những người thầy, người cô như cha mẹ của chúng tôi. Họ lúc nào cũng tận tụy bên những trang giáo án. Những trang giáo án chứa bao tâm quyết, hi sinh của những bậc làm cha mẹ nơi đây dành cho chúng tôi. Tôi không biết trường các bạn ra sao nhưng ngôi tường của chính tôi đang học thì tôi yêu quý nhất. Yêu mái trường ngói đỏ lung linh, yêu hàng phượng vĩ thắp sáng tuổi học trò, yêu thầy cô, bạn bè quí mến.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi đặt chân vào ngôi trường này, tất cả, tất cả dường như lạ lẫm. Tôi cũng như các bạn khác thôi, đôi lúc rụt rè , sợ hãi có lúc còn nép sau lưng người thân. Dần năm tháng trôi qua tôi càng thấy ngôi trường rất thân thương, luôn yêu thương chúng tôi, yêu các đàn con bé nhỏ, ngây thơ.
Tôi vẫn thường tự hỏi: " Tại sao thầy cô lại luôn mang đến cho chúng em tất cả kiến thức mà thầy cô có được" . Đến bây giờ tôi mới hiểu được thầy cô luôn muốn chúng tôi thành tài, luôn mong chúng tôi nên người giữa biển đời mênh mông rộng lớn. Một biển đời còn lắm chông gai, gian khổ, đang cần những đôi tay của thầy cô dìu dắt trên con đường lạ lẫm kia. Con đường ấy đang ở tương lại và tôi sẽ mãi hướng về nơi ấy , một nơi hy vọng cho tương lai tốt đẹp.
Giờ đây không gì sánh bằng đi học cả. Tôi đã học được rất nhiều điều ở ngôi trường này. Tôi được bạn bè quý mến , được thầy cô yêu thương , quan tâm tôi rất nhiều , nhưng người muốn chúng tôi thành đạt là ngôi trường và thầy cô đây. Thầy cô ơi biết đến khi nào con mới đền đáp được công ơn của các thầy cô dành cho con. Điều ấy con luôn khắc ghi trong tim của con , dù mai này thời gian cứ trôi mãi , cuộc sống và chính con sẽ đổi thay nhưng con vẫn luôn khắc ghi sâu công lao của thầy cô. Công lao to lớn nhường nào. Bây giờ con mới biết rằng dù có dùng tiền để đền đáp công ơn của thầy cô thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Nếu một ngày tôi nhỡ quên đi kỉ niệm bên ngôi trường , tôi có dùng tiền đền đáp thì có lẽ cũng chỉ là vô dụng thôi. Nhưng điều ấy sẽ không xảy ra đối với tôi, tôi luôn luôn mãi ghi nhớ về ngôi trường này . Ngôi trường thân yêu ơi con mong sao trường sẽ mãi dang rộng cánh cổng để đón các đàn con thân yêu, những người con còn ngây thơ bộc trực của tuổi mới lớn. Trường sẽ mãi là trường này đây , một ngôi trường đang ở trước mắt con, ngôi trường thân thương , luôn yêu các đàn con nhỏ. Thầy cô ơi , thầy cô cũng mãi là người dìu dắt mang đến cho chúng con kiến thức rộng mở đưa con đến tương lai còn xa kia ấy. Nơi được gọi là bờ bến tương lai.
Tôi nguyện làm đứa con ngoan của trường những biết là sẽ không thể nào được thế. Những con chỉ mong một điều rằng trường thân yêu ơi hãy luôn dang rộng vòng tay đón những đứa con thân yêu , mới lớn . Luôn đưa đàn con đến bờ bến tương lai rộng mở tri thức .Con mãi khắc ghi sâu kỉ niệm bên trường yêu dấu. Tôi sẽ không bao giờ quên một kỉ niệm vô giá không có vậ giá trị nào sánh bằng.Trường tôi là thế đấy , tôi yêu trường tôi lắm......!
4
6
Thiên Thần
23/12/2017 20:12:33
Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xóa đi những kỷ niệm dấu yêu.” Nhưng tuổi thơ đối với tôi thì chẳng bao giờ xóa nhòa vì trong đó có một phần ký ức đẹp đẽ về ngôi trường Lý Tự Trọng – nơi đã và đang lưu giữ nhiều cảm xúc thiêng liêng của tôi.
Ngôi trường của tôi được xây dựng từ rất lâu với danh tiếng vang dội cả thành phố Tam Kỳ mà ai ai cũng biết tới. Đến bây giờ nó vẫn khang trang, bề thế với hai dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng và khoảng sân trường rộng rãi.Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần, dịu dàng của thầy cô,tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng nói cười hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh.Sân trường là nơi lý tưởng để chúng tôi học tập và vui chơi vì ở đây có những hàng cây xanh xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ làm cho thoáng mát và dễ chịu.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảnh đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm của tôi về những lần đi học hay là những buổi đi tập múa hát tập thể, nghi thức đội,tuy rất mệt mỏi nhưng vui không kể xiết.Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày nào tôi mới vào lớp 6, ngỡ ngãng đứng nhìn sân trường thân yêu.Thế mà giờ bốn năm học đã trôi qua, tôi trở thành một học sinh lớp 9.Chỉ còn mấy tháng nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này rồi.Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở,để tôi được sống mãi dưới mái trường này với bao thầy cô và bạn bè thân thương.
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỷ niệm vui buồn về những người thầy,người cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý.Thầy cô của tôi luôn luôn dịu dàng mà nghiêm khắc,hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học vô cùng quý giá về tri thức và cả những bài học về cuộc đời .Để xứng đáng với sự tận tình của thầy cô tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt kỳ thi sắp đến để dâng lên thầy cô những niềm vui trọn vẹn.Với tôi thầy, cô như những người cha, mẹ thứ hai còn những người bạn thì thân thiết như là người anh,người em của tôi luôn luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập.Mỗi khi buồn bã hay thất vọng tôi chỉ cần nhớ đến những người thầy, người cô, người bạn là lòng tôi lại trở nên ấm áp và vững vàng để có thể bước tiếp trên con đường phía trước.Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi, mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ luôn luôn ở lại cùng tôi đó chính là những ký ức đẹp đẽ về mái trường cấp hai yêu dấu!!!
3
10
Trịnh Quang Đức
23/12/2017 20:12:56
Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xóa đi những kỷ niệm dấu yêu.” Nhưng tuổi thơ đối với tôi thì chẳng bao giờ xóa nhòa vì trong đó có một phần ký ức đẹp đẽ về ngôi trường Nguyễn Bỉnh Khiêm – nơi đã và đang lưu giữ nhiều cảm xúc thiêng liêng của tôi.
Ngôi trường của tôi được xây dựng từ rất lâu với danh tiếng vang dội cả thành phố Hải Phòng mà ai ai cũng biết tới. Đến bây giờ nó vẫn khang trang, bề thế với hai dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng và khoảng sân trường rộng rãi.Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần, dịu dàng của thầy cô,tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng nói cười hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh.Sân trường là nơi lý tưởng để chúng tôi học tập và vui chơi vì ở đây có những hàng cây xanh xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ làm cho thoáng mát và dễ chịu.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảnh đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm của tôi về những lần đi học hay là những buổi đi tập múa hát tập thể, nghi thức đội,tuy rất mệt mỏi nhưng vui không kể xiết.Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày nào tôi mới vào lớp 6, ngỡ ngãng đứng nhìn sân trường thân yêu.Thế mà giờ bốn năm học đã trôi qua, tôi trở thành một học sinh lớp 9.Chỉ còn mấy tháng nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này rồi.Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở,để tôi được sống mãi dưới mái trường này với bao thầy cô và bạn bè thân thương.
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỷ niệm vui buồn về những người thầy,người cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý.Thầy cô của tôi luôn luôn dịu dàng mà nghiêm khắc,hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học vô cùng quý giá về tri thức và cả những bài học về cuộc đời .Để xứng đáng với sự tận tình của thầy cô tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt kỳ thi sắp đến để dâng lên thầy cô những niềm vui trọn vẹn.Với tôi thầy, cô như những người cha, mẹ thứ hai còn những người bạn thì thân thiết như là người anh,người em của tôi luôn luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập.Mỗi khi buồn bã hay thất vọng tôi chỉ cần nhớ đến những người thầy, người cô, người bạn là lòng tôi lại trở nên ấm áp và vững vàng để có thể bước tiếp trên con đường phía trước.Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi, mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy. Bao nhiêu đó chưa thể nói hết những gì ngôi trường thân yêu này đem lại cho chúng em. Ở đây, chúng em được chắp thêm đôi cánh ước mơ, được bước vào thế giới kì diệu mà trong bài “Cổng trường mở ra” nhà văn Lí Lan đã viết. Mai này, dù có ra trường và trưởng thành thì chúng em sẽ mãi nhớ về mái trường THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm yêu thương.
Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ luôn luôn ở lại cùng tôi đó chính là những ký ức đẹp đẽ về mái trường cấp hai yêu dấu!!!
1
0
Alicena Trang
30/03/2020 14:17:51
Kỷ niệm tựa như 1 cơn mùa hạ, tự dưng ào đến vào những lúc ta không ngờ nhất và làm ta ướt đẫm bằng những hoài niệm….
Sáng nay, đạp xe trên đường Lò Đúc chợt nghe tiếng trống trường, bánh xe tự dưng chậm lại…tiếng hát quốc ca nghe sao quen mà…lạ thế? Thu đã sang, tháng 9 đã chung chiêng nghiêng nắng khắp đất trời tự lúc nào mà ta ko hay. Chiếc lá vàng chênh chao…hồn ta như đang trôi về mùa thu của năm nào. Cả trường rợp cờ hoa, từng chùm bóng bay cứ hớn hở chỉ chực bay lên cùng gió, có cô bé áo trắng tinh khôi đang nín thở lắng nghe từng hồi trống chậm…vang…của thầy hiệu trưởng để rồi sau đó òa ra trong niềm hân hoan: 1 năm học mới đã bắt đầu rồi, ta sẽ lại học văn, ta sẽ lại cùng bạn giải toán…bao nhiêu hân hoan chờ đón ta phía trước…Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, giật mình, ra chỉ là hoài niệm, phải rồi, ta không còn là cô học trò của mùa thu ấy nữa. Mùa tựu trường đến, nhưng ta chỉ là người khách qua đường với nỗi nhớ nghẹn lòng…mà thôi…
Người ta vẫn nói thu Hà Nội đẹp lắm, không cần ai ngợi khen tự nó đã là thơ, hôm nay ta đã được sống trong không gian ấy, không gian mà một thưở đọc thơ Nguyễn Đình Thi ta mơ mãi, nhưng thật lạ là giờ đây ta lại thấy sắc nấng hanh vàng trên tán xà cừ, cái tĩnh lặng trong veo của sân trường buổi sang sớm- mùa thu của tuổi học trò mới là điều ngọt ngào, khó quên nhất. Cuối tuần, tôi về thăm lại trường, một thói quen mỗi dịp về quê. Mặc lại chiếc áo đồng phục để thấy mình như bé lại. Bước đi trong sân trường, mọi thứ không đổi thay nhiều. Văn phòng giám hiệu vẫn đứng đó, uy nghi. Vẫn dãy nhà 2 tầng, nghe đâu đây tiếng cười trong trẻo, rộn ràng của bè bạn. Tôi đi dọc hành lang, nghe tiếng bước chân hối hả những ngày cặm cụi lấy sổ đầu bài mỗi sáng sớm. Theo thói quen, vừa đi tôi vừa thả hồn mình vào khoảng sân rợp bóng, trời thu, hình như sương giăng giăng, mọi thứ huyền ảo quả, hay ta đang mơ….? Phải rồi, một giấc mơ trở thành sinh viên mà thôi chứ thực ra ta vẫn là cô học trò lớp 12 đang vô tư với những tháng ngày nô đùa cùng bạn bè, say lòng cùng những bài giảng văn của cô, trăn trở suy tư trước bài toán của thầy…và cả những chông chênh, e ấp tuổi mười tám với “…bài thơ còn hoài trong vở/ giờ ra chơi mang đến lại mang về..”
Bước ra hành lang vắng vẻ, buột miệng gọi tên một người, không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió lao xao. Có ai đó đã nói tuổi học trò chình là gió, người ta không thể giữ mãi được gió..Biết là thế nhưng không hiểu sao lòng ta vẫn quặn đau: giá được học lại lần nữa tiết học cuối cùng, giá ta đừng buông tay bạn nhanh thế trong ngày chia tay, giá ta được rụt rè cất 3 tiếng “em thưa cô…” lần nữa, giá mà….Đã ba mùa phượng nở trôi qua kể từ ngày tôi rời xa mái trường THPT Nguyễn Huệ, nhưng ăn năn và hối hận là thứ không dễ quên đi. Những ngày tháng tập trung đội tuyển, học hành không chuyên tâm..ra trường, tôi mới thật sự thấm thía những tổn thương mình để lại trong cô, cô chủ nhiêm của tôi. Nỗi buồn trong đáy mắt cô ngày ấy sao ta chẳng nhận ra? Sao chỉ nhận ra khi màu phượng đỏ đã bàng bạc sắc của kỷ niệm xa xôi? Vậy mới biết trong các nghề có lẽ nghề giáo là nghề dễ bị đau nhất. Người chấp nhận làm nghề giáo không chỉ trao trọn kiến thức của mình cho học trò mà nhiều lúc còn phải chấp nhận sự phũ phàng và lãng quên nghiệt ngã, người bị vết thương ấy lại không thể trách ai, có chăng là tự trở về với giọt nước mắt của mình mà thôi…
Khi tôi viết những dòng này chỉ còn ít ngày nữa trường THPT Nguyễn Huệ sẽ kỷ niệm 30 năm thành lập, 30 năm với bao thăng trầm, với bao lứa học trò đến rồi đi. Ngày 13/11 tới sẽ là tết đoàn viên cho những đứa con xa quê về với gia đình mến thương của mình. Hồi hộp, bâng khuâng như cảm giác bút vở xênh xang, thơm mùi mực mới ngày khai giảng thủa nào. Lòng tự nhủ thầm: Ta sẽ về, về để gặp lại thầy cô, bạn bè, về để được chạm tay vào ký ức…lần nữa…

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư