Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Câu chuyện cảm động về người thân đã đi xa

2 trả lời
Hỏi chi tiết
6.170
10
4
Nguyễn Thành Trương
14/10/2018 13:54:44

Hôm nay, trong lúc dọn phòng tôi chợt thấy chiếc khăn tay mà bà nội đã tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Tôi ngồi xuống, nhìn chiếc khăn đang cầm trên tay mà những hình ảnh về người bà yêu dấu cứ hiện về.

Tối hôm đó là bữa tiệc sinh nhật của tôi, bạn bè tôi tới dự đông đến nỗi ngồi chật cả nhà. Chúng tôi ăn uống và trò chuyện giống như một cái chợ vỡ.

Tuy vậy, tôi rất vui vì các bạn đến đông đủ và tặng tôi rất nhiều quà. Một lát sau, từ trong phòng bà có tiếng dép lẹp xẹp, rồi bà tôi từ từ bước ra. Năm đó, bà tôi đã ngoài bảy mươi rồi, bà không còn khỏe nữa, cứ mỗi độ trở trời là bà lại ốm và ho. Bà rất thương tôi, có những hôm tôi ốm, bà vẫn thức trắng đêm trông nom tôi. Bà luôn bảo vệ, che chở, yêu chiều tôi, vì vậy nên tôi cũng rất quý bà. Thấy bà đi ra, chúng tôi vội đứng dậy chào và đỡ bà ngồi xuống ghế. Tôi nói với bà:

– Bà ơi bà đang ốm, bà ra đây ồn lắm.

Bà ân cần đáp:

– Biết thế, nhưng sinh nhật cháu, bà phải ra chúc mừng cháu và tặng cháu món quà chứ.

Nói rồi bà đưa cho tôi một chiếc hộp giấy nhỏ được gói cẩn thận bằng giấy bóng màu hồng, phía trên còn thắt nơ nữa. Tôi rưng rưng đỡ lấy chiếc hộp. Xong bà nói: “Các cháu cứ vui tiếp đi”, rồi lại đi vào phòng.

Nhìn món quà tôi muốn mở ra ngay, nhưng cuối cùng cũng đợi được đến hết buổi tiệc. Ngồi trong phòng mình, món quà đầu tiên tôi mở là của bà.

Tôi cẩn thận bóc từng lớp giấy mà trong lòng háo hức mong đợi. Rút ra trong hộp một chiếc khăn tay có thêu một chú chim nhỏ xinh, tôi thở dài thất vọng. Để chiếc khăn ra một bên, tôi tiếp tục mở quà mà không hay chiếc khăn đã rơi xuống đất lúc nào.

Đêm đó, tôi ngủ giữa đống đồ chơi. Trong giấc ngủ mơ màng hình như có người nhẹ nhàng bước vào phòng đắp chăn cho tôi, hình như người đó còn đến bên bàn đồ chơi, cúi xuống làm gì đó. Sáng dậy, tôi chưa kịp chui ra khỏi chăn thì đã thấy bố tôi đứng trước cửa phòng, bố đi vào nhìn tôi, chừng như giận dữ, bố nói: “Con có biết con đã làm gì không?”. Tôi chẳng hiểu chuyện gì, nên đành thưa: “Con đã làm gì không phải ạ?”. Mắt bố dịu đi đôi phần, khẽ lắc đầu: “Tại sao con cổ thể vô tâm trước món quà của bà, món quà mà bà đã thức trắng bao đêm để thêu cho con. Con có biết làm như vậy bà con sẽ buồn lắm không?”. Tôi ấp úng quay ra nhìn chiếc khăn tay đã nằm ngay ngắn trên bàn. Thì ra đêm qua bà là người đã vào phòng tôi.

Tôi vội tụt xuống đất, chạy ngay đến phòng bà, nhưng khi đến nơi tôi lại chỉ dám hé cửa nhìn bà. Tôi muốn vào xin lỗi bà, nhưng đôi chân nặng trĩu, cổ họng nghẹn ứ, không sao nói nên lời. Tôi từ từ quay về phòng, thầm nghĩ để chuyện nguôi đi rồi sẽ xin bà tha thứ. Ngồi bên đống đồ chơi tôi chẳng thiết, chỉ chăm chú nhìn chiếc khăn của bà mà thôi. Không đầy một tháng sau bà tôi phải nhập viện vì ốm quá nặng. Ngồi bên bà, tôi cảm thấy ân hận quá, lòng tôi đau nhói, khóe mắt tôi cay cay, rồi nước mắt cứ trào ra, tôi không dám khóc to vì sợ bà tỉnh giấc. Trước khi mất bà đã nói với tôi: “Những ngày ở trên giường bệnh là những ngày bà hạnh phúc nhất, vì bà đã được sống trong tình yêu thương của cháu. Bà muốn cháu hãy dũng cảm lên, đừng khóc nữa và phải học giỏi”. Tôi hứa với bà như vậy và vội xin lỗi bà về chuyện chiếc khăn tay. Tôi chưa nói xong thì tay bà đã rời tay tôi, nhưng hình như trên môi bà thoáng nở nụ cười, tôi gục xuống ngực bà. Bà mất, tôi không khóc, không phải tôi không muốn khóc mà là bởi lời hứa thiêng liêng của tôi với bà trước lúc bà ra đi mãi mãi. Tôi chỉ nắm chắc chiếc khăn tay đã thấm hết nước mắt xót xa, ân hận. Đứng bên mộ bà tôi thấm buồn: Vì lần nữa, có những việc không bao giờ ta kịp sửa chữa để phải ân hận suốt đời.
Bây giờ, cầm chiếc khăn trên tay, tôi thầm nghĩ: “Bà ơi! Cháu không bao giờ quên được bà đâu, bởi mỗi lần nhìn kỉ vật thiêng liêng này tâm hồn cháu sẽ bé lại để bay tới bên bà và được bà vỗ về yêu thương như lúc cháu còn thơ bé, và xin bà tha thứ cho những lỗi lầm của cháu, cháu biết bà luôn theo dõi cháu từng ngày.”

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
8
4
Chymtee :"v
14/10/2018 14:22:45
“Lại đây con ơi, nhanh lên, lại đây bà quạt cho nào. Đi đâu về mà mồ hôi mồ kê vã ra như tắm thế… !”. Câu nói ấy có lẽ chẳng bao giờ tôi được nghe từ người bà thân yêu của mình nữa. Bố mẹ tôi đi làm xa. Để tôi lại cho bà nội nuôi. Có lẽ bởi vì thiếu vắng tình yêu thương của bố mẹ nên tất cả tình cảm tôi đều dành cho bà hết, và bà cũng vậy, cũng dành hết tình yêu thương cho đứa cháu bé bỏng, đáng thương của mình.

Bà nuôi tôi đến lúc tôi mười hai tuổi thì bà mất. Lúc ấy, tôi hoàn toàn suy sụp về mặt tinh thần, nhưng may sao, mẹ đã để hết lại công việc cho bố mà về nhà chăm sóc tôi. Mặc dù đã có mẹ ở bên cạnh nhưng hình ảnh của bà trong tâm trí tôi vẫn lấp lánh như một vì sao sáng trong đêm tối, một vì sao mà suốt cả cuộc đời này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi còn nhớ rất rõ, có một lần, tôi lỡ tay làm vỡ cái chén mà bà rất quý, những tưởng bà sẽ đánh tôi, nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, bà chỉ nhẹ nhàng nói : “ Lần sau con nhớ chú ý hơn nhé ! Thôi, cứ để những mảnh vỡ này bà dọn cho, con “sờ” vào rồi lại chảy máu ra thì khổ lắm ! ” Thay vì làm chảy máu tay tôi, nó đã khứa vào người thu dọn là bà ! Lúc ấy, tôi lo lắm, vội đi tìm bông băng định băng lại cho bà. Nhưng, bà bảo bà sống nghèo khổ quen rồi, không cần dùng đến bông băng làm gì cho “rách việc”. Thế rồi, bà xé một mảnh vải trên chiếc áo đã rách dở của mình và nhờ tôi băng lại. Chạm vào bàn tay thô ráp của bà, tự nhiên sao tôi thấy chạnh lòng, rồi bấtchợt, tôi òa khóc như hồi còn bé tí vậy. Bà cũng khóc, hai bà cháu ôm chặt nhau, khóc như mưa… ! Tôi thích nhất là những lúc được cùng bà sàng gạo, nhặt củi. Ngoài những lúc đi học ra, tôi quanh quẩn bên bà suốt ngày không rời. Lúc nào nhìn thấy tôi, bà cũng giục tôi ngồi vào bàn học. Còn tôi thì cứ khất lần hết lúc này qua lúc khác .Nói là nói thế thôi chứ thực ra, bà cũng nghiêm nghị lắm. Códù vậy, bà vẫn mơ ước được một lần đến trường- được học hành như chúng bạn.! Đời bà tăm tối, nghèo khổ, đã không được học rồi. Bây giờ, con phải cố gắng học , học cho con và cả cho bà nữa nhé ! ” Nghe bà nói vậy, tôi lại tự nhủ rằng phải học thật tốt, thật giỏi để không phụ lòng mong đợi của bà.

Mặc dù, giờ bà đã đi xa, nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi những buổi chiều ngày ấy Những buổi chiều với bộ quần áo nâu, đỏ đất, cầm trên tay gói bỏng nóng, bà kiên nhẫn chờ đợi tôi ở cổng trường. Mặc dù rất thích món quà của bà nhưng tôi lại thường xuyên bị bạn bè chế giễu : “ Này, lớn thế rồi mà còn nhõng nhẽo, lêu lêu, xấu hổ quá ! ” Rất tức, nhưng để vui lòng bà, tôi vẫn phải nhận. Nhưng rồi, một hôm, vì không thể chịu nổi những lời chế giễu, châm chọc đáng ghét của đám bạn, tôi thẳng tay vứt luôn gói bỏng xuống cống nước gần đó. Thấy vậy nhưng bà chẳng nói gì. Đến tối, sau khi dọn cơm cho tôi ăn, bà lẳng lặng ra sau vườn. Thấy lạ, tôi bèn mon men đi theo xem có chuyện gì không Trong bóng tối, dưới ánh trăng sáng, tôi thấy rõ mồn một hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo của bà Không thể chịu nổi nữa, tôi chạy lại bên bà ! Thấy động, bà vôi vàng vén áo lau nước mắt, làm như không có chuyện gì. Nhưng không, tôi đã biết hết, bà buồn vì chuyện chiều nay Tôi ôm lấy bà, xúc động, nghẹn ngào trong nước mắt, tôi nói : “ Bà ơi, con xin lỗi bà nhiều lắm, từ nay con sẽ không làm như vậy nữa, bà tha lỗi cho con, bà nhé ! .” Nghe tôi nói vậy, bà mỉm cười : “ Không sao đâu con à, bà không buồn đâu, bà yêu con nhất mà, yên tâm đi”. Nói rồi, bà xoa đầu tôi, hai bà cháu tựa đầu vào nhau, cùng nhau nghe tiếng rả rích râm ran của côn trùng trong đêm, ngắm trăng tròn và sáng !

Một trong những kỷ niệm mà tôi còn nhớ đến nay, đó là những câu chuyện cổ tích mà bà kể. Một buổi chiều, bà thì nằm trên chiếc chõng tre, tôi ngồi bên cạnh bà, nghe bà kể chuyện. Những câu chuyện như : Thạch Sanh, Tám Cám, Thỏ và Rùa đều được giọng kể của bà miêu tả lại một cách rất sinh động Bất chợt, bà dừng lại, bà nói : “ Sau này, bà ước gì cháu của bà có công ăn việc làm đàng hoàng, đi làm kiếm được nhiều tiền, xây cho bà một ngôi nhà thật lớn. À mà không biết lúc ấy bà có còn sống để mà xem con trưởng thành hay không nữa… ” Tôi ngắt lời bà : “ Bà ơi, bà đừng lo, sau này cháu sẽ đi làm, đi làm kiếm được thật là nhiều tiền, sẽ xây cho bà một ngôi nhà thật là lớn, có một cái hồ nước rộng với hai con ngỗng trắng- loài vật mà bà vẫn thích nhất đấy, bên cạnh là một chiếc võng đu màu nâu gỗ lá để hai bà cháu mình ngồi bên nhau, bà nhé ! Bà gật đầu không nói gì, chỉ mỉm cười khe khẽ, và… tôi gối đầu vào lòng bà, bà ru tôi ngủ :
“ À ơi… Con ong làm mật yêu hoa
Có cá bơi yêu nước…a…a… con chim ca yêu trời…

Dưới mái hiên, một đôi mèo tam thể nằm gọn vào lòng nhau, chúng riu riu ngủ dưới những tia nắng và gió nhẹ đôi lúc khẽ thoảng qua
Chừng vài tháng sau thì bà mất.Cuộc đời của bà bên tôi đẹp lặng lẽ như thế đấy, suốt đời bà chỉ biết lo lắng, tần tảo chăm sóc từng li từng tí cho tôi. Mặc dù mẹ cũng rất thương yêu, chăm sóc, lo lắng cho tôi như chính bà vậy, nhưng, không hiểu vì sao trái tim tôi vẫn cảm thấy trống vắng đến lạ, trống vắng một hình ảnh người bà cùng với những kỷ niệm, ký ức đẹp của một thời tuổi thơ.
nguyễn hùng
loz chép mạng

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo