Đoạn trích "Tức nước vỡ bờ" trước hết khiến ta cảm dộng trước tấm lòng của một người vợ rất đỗi yêu thương chồng. Mọi hành động, cử chỉ, lời nói của chị đềm diễn ra một cách nhất quán, xuất phát từ chính tấm lòng yêu chồng thương con sâu sắc không gì có thể đo đếm được. Trước khi tên cai lệ và người nhà lý trưởng đến thúc sưu, chị "hối hả" quạt cho cháo chóng nguội, "rón rén" bưng lê mời chồng. Xong chị "đỡ lấy cái Tỉu" rồi ngồi xuống cạnh chồng "như có ý chờ xem chồng chị ăn có ngon miệng hay không". Chị dịu dàng, ân cần, lo lắng cho chồng từng li từng tí. Dù bản thân đói ngấu, từ sáng chưa có gì lót dạ nhưng chị vẫn nhường chồng ăn trước, nhường con phần hơn còn mình chỉ ngồi bên chăm sóc. Tình yêu thương chồng con của chị thật lớn lao biết nhường nào. Nhưng cái tình yêu thương vô bờ bến ấy đâu chỉ dừng lại ở việc chị chăm sóc chồng. Nó còn được Ngô Tất Tố khắc họa vô cùng khéo léo qua bức tranh về cuộc đối thoại giữa chị với tên cai lệ và người nhà lý trưởng. Anh Dậu vừa đưa bát cháo lên miệng, chưa kịp húp thi tên cái lệ và người nhà lý trưởng đã "sầm sập" kéo đến thúc sưu, yêu cầu gia đình anh không được "khất" sưu thêm một giờ nào nữa. Mặc cho chị Dậu xuống nước tha thiết van xin, chúng vẫn cố lấn tới định đánh anh Dậu. Chị Dậu chạy lại "đỡ lấy tay hắn" rồi cự lại bằng lý lẽ cứng cỏi: "Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ". Nhưng với cái bản chất "chó săn" của mình thì tên cai lệ đâu bận tâm hay mủi lòng trước những hành dộng của chị mà trái lại hắn còn trờ nên thích thú. Hắn "bịch" một cái vào ngực chị, tát đánh "bốp" vào mặt chị. Như đã cùng đường, tức nước thì phải vỡ bờ, chị Dậu "túm tóc hắn lẳng cho một cái", dọa nạt bằng cái giọng diệu đanh đá của một người đàn bà lực điền: "Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem." Giờ đây, chị gọi hắn là "mày", xưng "bà", có ý đặt mình trên hàng tên cai lệ chứ không còn "thấp bé nhẹ cân" như lúc đầu khi gọi "ông", xưng "cháu". Những hành động việc làm của chị đều là tự phát chứ không phải tự giác. Chị làm vậy chỉ để bảo vệ chồng, chị không cho phép ai phạm đến tính mạng của chồng dù chị biết mình sẽ phải chịu tù, chịu tội. Phải chăng tình yêu thương chồng con của chị lớn đến mức chị có thể hi sinh tất cả vì chồng? Thật đáng ngợi ca cho hình ảnh một người phụ nữ nông dân như chị Dậu!