Tôi tên là Thu, mỗi lần cầm chiếc lược ngà lên chải mái tóc mượt thì tôi lại nhớ đến ba, người đàn ông vĩ đại luôn sống mãi trong lòng tôi. Là người mà tôi đã từng rất ghét rồi lại thương và bây giờ là cảm giác nuối tiếc và hôi hận. Chắc các bạn đang thắc mắc vì sao tôi lại nói vậy đúng không? Đó là một câu chuyện dài, một kí ức buồn mà tôi không thể nào quên được.
Tôi nhớ năm đó, khi tôi còn rất nhỏ, mới chỉ lên tám. Trong suốt tám năm trời, tôi lớn lên trong sự yêu thương và nuôi nấng của má. Tôi chưa được gặp và nói chuyện với ba dù chỉ một lần, những gì tôi biết về ba chỉ là những mẩu chuyện nhỏ do má kể, rằng ba đang ở trên chiến trường nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc và qua tấm hình ba chụp cùng má. Mỗi ngày tôi đểu ngắm ba qua tấm hình và tự hào về ba, chính vì vậy tôi càng mong được gặp ba hơn, dù chỉ một lần.
Một hôm, tôi đang chơi ô ăn quan với lũ bạn trong xóm thì tôi nghe thấp thoáng tiếng xuồng máy ở ngoài bờ kênh, rồi tiếng xuồng càng lúc càng rõ, rồi “phịch”, một người đàn ông mặc đồ quân phục đẩy xuồng nhảy xuống bờ. Người đàn ông đó nhìn rất là ghê, làn da thì đen sạm, lại còn có cả một vết thẹo dài trên mặt, nhìn đến là sợ. Bỗng người đàn ông đó nhìn tôi rồi gọi:”Thu! Ba đây con! Ba đây con!”, vì quá đỗi bất ngờ và sợ hãi trước khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông nên tôi chạy nhanh về nhà và kêu thất thanh “Má! Má!”. Nhưng lạ lùng thay, má tôi lại chạy ra ôm người đàn ông đó với một khuôn mặt vui mừng. Ba đi chưa được bao lâu mà má đã ôm người đàn ông khác, tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Suốt mấy ngày ở chung nhà với tôi, ông ta không chịu đi đâu mà cứ ở nhà, lúc nào ông ta cũng muốn lại gần tôi còn má thì luôn dọa đánh bắt tôi gọi ông ta là ba. Nhưng tôi vẫn ngoan cố không chịu nghe gọi ông ấy là ba, tôi còn không cho ông ấy cơ hội lại gần mình. Tôi cảm thấy ghét ông ta lắm, trong đầu óc non nớt của tôi luôn đặt ra những câu hỏi “Ông ta là ai chứ! Ông ta tưởng tôi sẽ dễ dàng gọi ông ta là ba sao, mặc dù xa cách và chưa một lần gặp ba nhưng lúc nào tôi cũng yêu thương ba tôi lắm, tôi sẽ không dễ dàng gọi người khác là ba đâu”. Một hôm, tôi đang ngồi chơi ở bờ sông với dòng suy nghĩ miên man về người đàn ông lạ mặt thì tiếng má gọi tôi:”Thu, vào trông nồi cơm cho má đi công chuyện, có gì thì cứ gọi ba giúp cho”. Nghe vậy tôi chạy vào liền, bỗng nồi cơm sôi lên, tôi không biết phải làm gì vì nồi cơm quá to so với tôi. Tôi cứ loay hoay rồi hướng ánh mắt tội nghiệp đến người đàn ông lạ, tôi bắt đầu nói chổng:”Cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái!” nhưng không nhận được sự giúp đỡ. Chú đi cùng ông ta lại bảo tôi nói rằng:” Ba chắt nước giùm con”,thì mới được giúp nhưng tôi không để ý, lại nói:”Cơm sôi rồi, nhão bây giờ”.Thấy tôi vẫn ngoan cố thì chú ấy dọa má về sẽ đánh nếu họng nồi cơm. Tôi vẫn không chịu thua, tôi nhón gót lấy cái vá, múc từng vá nước ra một và miệng thì lẩm bẩm suốt. Một bữa nọ, trong bữa cơm chiều,đang ăn cơm thì ông ta gắp cho tôi một miếng trứng cá to, tôi bực mình hất văng cái trứng đi. Ổng tức giận đánh cho tôi một cái vào mông rõ đau, từ bữa gặp mặt đến giờ, tôi chưa thấy ông ấy tức giận như vậy bao giờ. Bị đánh, tôi không khóc, chỉ im lặng gắp cái trứng cá vào bát rồi lặng lẽ đứng dậy rời mâm.
Tôi chạy ra bến, nhảy xuống xuồng, mở lòi tói làm cho dây lòi tói khua rổn rang, khua thật to, rồi lấy dầm bơi qua sông. Tôi bơi thuyền qua nhà bà ngoại, tối hôm đó má có sang gọi nhưng tôi nhất quyết không về. Bà ngoại cũng hỏi tôi tại sao không chịu nhận người đàn ông đó là ba thì tôi không chịu nói, nhưng bà cứ gặng hỏi mãi thì tôi mới chịu nói là ba con không có vết thẹo dài trên mặt. Bà cười hiền lành nói với tôi:” Cháu ngốc của bà, đó là ba con đó, do chiến tranh mà ba con mới có vết thẹo trên mặt”, tôi như hiểu ra mọi chuyện. Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được chỉ mong sao trời mau sáng để về tiễn ba.
Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp ba, ba đã hi sinh ở chiến trường chỉ để lại cho tôi một kỉ vật duy nhất chính là chiếc lược ngà trên có khắc dòng chữ: “ Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Những dòng chữ yêu thương mà ba đã khắc lại gửi đến người con gái yêu quý, lòng tôi đau đớn và bật khóc thành tiếng. Tôi căm ghét chiến tranh, chiến tranh đã khiến gia đình ly tán và khiến ba tôi không còn được như ngày xưa. Với tôi tình cảm dành cho người ba luôn mãi không thay đổi, ông luôn là người tôi luôn tôn thờ và không ai có thể thay thế.