Nếu bạn nói thế giới này có 7 hay 10 kì quan, tôi đồng ý và có thể kể ngay cho bạn nghe. Nhưng trong tất cả số đó, với tôi, kì quan tuyệt vời nhất trên thế giới này chính là trái tim của người mẹ. Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của con người chính là có mẹ và được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ. Hôm qua, mây đen kèm theo mưa bão đã tràn tới quê tôi. Mẹ lại vắng nhà, ba bố con tôi nhớ mẹ lắm!
Ngôi nhà tôi đã rộng, nay lại càng thênh thang hơn. Gió rét và mưa rông càng làm cho nhà tôi thêm hoang vắng. Mưa cứ tuôn rào rào, rào rào, rồi lại rả rích từng cơn. Tối đi ngủ, cái giường tre mọi ngày có mẹ mềm và ấm lắm! Nhưng hôm nay mẹ vắng nhà, cái giường mẹ thường nằm hình như cũng nhớ mẹ. Nó cũng giống ngôi nhà, rộng ra nhiều lắm! Thỉnh thoảng, em tôi cứ đòi mẹ bế. Cảnh vật như lắng lại, im lìm sau tiếng khóc đòi mẹ của em tôi.
Thế rồi bão tạnh, mưa ngớt. Mẹ tôi từ một hẻm nhỏ đi về. Bầu trời sáng trong, một vài tiếng chó sủa ở đầu ngõ. Vừa trông thấy mẹ, em tôi reo lên: "Chị ơi, mẹ đã về!". Nói xong, nó chạy ra rồi sà ngay vào lòng mẹ nũng nịu. Còn tôi, tôi không dấu nổi sự vui sướng, gọi bố: "Bố ơi! Mẹ mới về!". Bố tôi chạy ra liền. Mẹ ôm hai chúng tôi vào lòng, chia quà. Mẹ nắn chân, nắn tay em tôi, bảo: "Bố dạo này chăm sóc em thế nào mà vắng mẹ có mấy ngày em đã gầy đi rồi đây này!". Cả nhà tôi cùng bụm miệng cười. Mẹ đặt em tôi xuống, thay quần áo rồi nhanh nhẹn xuống bếp. Tôi cũng vào phụ giúp mẹ. Chỉ một loáng, bữa cơm đã được chuẩn bị đầy đủ. Cả nhà tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ.
Có mẹ, ngôi nhà tôi luôn luôn đầy ắp tiếng cười, cái giường cũng như được mềm mại hơn, chị em tôi và cả bố tôi nữa, được ăn những món ăn ngon . Và có lẽ, chị em tôi sẽ níu chân mẹ ở nhà, không cho mẹ đi đâu nữa.
Mỗi một người mẹ, tình yêu thương dành cho con đều không giống nhau nhưng tựu chung lại đều là tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất trong cuộc đời này. Tôi rất yêu mẹ của tôi và tôi luôn hãnh diện với bạn bè mỗi khi nhắc về mẹ. Mẹ tôi đúng là một người mẹ tuyệt vời!