Từ khi em rời xa mái nhà ấm áp, thân thương là Trường mầm non Hoa Sen em đã được học với nhiều thầy cô giáo. Tuy nhiên em vẫn còn rất nhớ cô giáo dạy em lớp 4 tuổi. Cô là Thanh Huyền.
Cô Thanh Huyền hồi em học đã 40 tuổi, dáng cô mảnh khảnh, cao cao, nước da trắng. Cô có mái tóc dài cắt ngang vai, màu đen rất thẳng. Mỗi lần có nắng chiếu vào mái tóc đen óng ả, khiến em cứ muốn nhìn mãi.
Cô có khuôn mặt tròn, bầu bĩnh. Mặc dù cô đã 40 tuổi nhưng những nếp nhăn xuất hiện còn rất ít trên mặt. Nụ cười của cô rất tươi, hàng răng thẳng hàng. Cô cười rất hiền, có thể khiến những đứa trẻ nghịch ngợm như em cũng phải im lặng và không dám quậy phá trong lớp nữa.
Mỗi lần có giảng bài hay dạy chúng em hát, múa; dáng người rất thanh thoát, uyển chuyển và dịu dàng. Các bạn con gái vẫn bảo sao ngày xưa cô không đi làm nghệ sĩ múa.
Giọng nói của cô rất nhẹ, khi bắt phạt chúng em giọng vẫn thế; chỉ là nghiêm khắc hơn một chút.
Hằng ngày cô đến trường rất sớm để quét dọn sân trường, mang lại sự sạch sẽ để chúng em vui chơi, giải trí sau khi học xong.
Mỗi khi có dịp lễ, Tết cô đều mang rất nhiều quà bánh đến và phân phát cho học sinh. Có nhiều hôm cô còn mang rất nhiều hoa quả, cô bảo nhà cô trồng được nên mang đến cho học sinh ăn.
Từ khi chuyển lên học tiểu học, em rất ít khi gặp cô. Mỗi lần đi qua trường cũ em vẫn ngó vào, nhìn thấy cô vẫn trẻ và hiền lành như thế.