Chưa bây giờ tôi thấy lòng mình nặng trĩu như lúc này. Bởi tôi vừa vô tình nghe được câu chuyện bà kể cho bác tôi ở quê lên chơi. Nhân vật chính không ai xa lạ, đó là một người đàn bà đã bỏ rơi tôi.
Có nên tin hay không cái sự thật phũ phàng ấy? Tôi nên tin bà hay tin câu chuyện tôi vừa nghe thấy? Những câu hỏi ngờ vực liên tục xuất hiện trong đầu tôi. Trước đây, bà đã kể với tôi rằng tôi không có bố, còn mẹ tôi đã mất sau khi sinh tôi ở bệnh viện vì mẹ bị mất quá nhiều máu. Bác sĩ đã rất cố gắng để cứu được tôi nhưng mẹ thì không thể. Tôi đã từng nghĩ, từng khóc và trách mình nhiều lắm bởi nếu không sinh ra tôi trên cuộc đời này thì mẹ sẽ không ra đi như vậy. Tôi đau lòng và ôm nỗi hận ấy suốt hơn chục năm qua.
Nhưng đến giờ, sau khi nghe xong câu chuyện ấy, tôi sẽ phải nghĩ sao về con người mà tôi đã từng gọi là mẹ? Sự thật rằng không phải bà ấy đã mất sau khi sinh tôi mà bà ấy đã bỏ rơi tôi vì cảm thấy xấu hổ khi tôi là kết quả của một mối quan hệ không rõ ràng. Bà ngoại tôi kể, hồi còn trẻ bà ấy xinh lắm lại rất khéo léo, vậy nên được rất nhiều đại gia theo đuổi. Bà ấy đã phải lòng một người đàn ông trên phố huyện và không may đã mang thai tôi. Lúc đầu bà ấy định bỏ tôi vì không được gia đình người đàn ông kia chấp nhận. Qua lời kể của bà thì ông ta cũng nghĩ là bà ấy bỏ cái thai trong bụng đi nên cũng không đoái hoài gì. Rồi gia đình ông ta cũng chuyển đến sống ở một tỉnh khác. Người đàn bà ấy đã bỏ nhà đi sống chui sống lủi vì một mặt không nỡ bỏ đi đứa con của mình, mặt khác lại sợ miệng lưỡi thiên hạ, và bà ta quyết định sinh đứa con ấy ra ở một ngôi chùa trên đỉnh núi. Qua lời bà kể thì người đàn bà đó đã nhờ các sơ nhắn cho bà ngoại đến đưa đứa bé về, đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Còn người đàn bà đó thì đã bỏ đi rất xa, các sơ cũng không biết đi đâu. Chỉ biết rằng trước khi đi, người đó đã nhờ các sơ chuyển cho bà một cái vòng và dặn bà đeo vào tay tôi. Chiếc vòng đó, giờ tôi không đeo vừa nữa nhưng lúc nào tôi cũng mang bên mình bởi tôi nghĩ nó là kỷ vật của mẹ để lại cho tôi. Tôi nghẹn lòng khi nghĩ về quá khứ. Tôi không thể lý giải được tại sao người đàn bà ấy lại bỏ rơi tôi? Vì xấu hổ với hàng xóm hay vì không đủ tự tin đối diện với chính mình?. Người mẹ tôi đã từng cảm thấy có lỗi thì giờ tôi lại thấy hận bà ấy vì đã có lỗi với tôi. Giá như bà ấy đừng sinh tôi ra trên cuộc đời này để rồi tôi phải một mình đối diện với tất cả và bà ấy cũng không phải xấu hổ quá mà bỏ đi, giờ không biết ở nơi đâu.
Bài văn về tình mẫu tử
Nghĩ về người đàn bà đó, tôi khóc nấc lên, khóc mãi rồi tôi ngủ thiếp đi trên chiếc gối thấm đầy nước mắt. Và rồi, đêm tôi ngủ mơ, tôi gặp người đàn bà đó, người mẹ trong lòng tôi. Bà ấy khóc và gọi tên tôi, quỳ xuống chân tôi và cầu xin tha thứ, bà ấy cầu xin tôi gọi “mẹ” dù chỉ một lần. Trong giấc mơ ấy tôi đã không kìm được cảm xúc, tôi gọi “mẹ” trong tiếng nấc nghẹn ngào, như tôi chưa từng biết đến cái quá khứ ấy. Tôi chỉ biết rằng tôi cần một người mẹ, cần sự quan tâm, cần một bờ vai để dựa vào. Tôi không quan tâm đến quá khứ, tôi chỉ cần mẹ đến bên tôi và mãi ở bên tôi. Tỉnh giấc sau cơn mơ, tôi giật mình thổn thức gọi “mẹ ơi”. Mẹ tôi đâu mà tôi không nhìn rõ mặt, tôi còn chưa kịp gọi, chưa kịp ôm mẹ tôi. Tôi lại khóc và lại suy nghĩ. Nhưng tôi nghĩ về mẹ chứ không phải nghĩ về quá khứ của người đàn bà ấy. Tôi không quan tâm đến cái được gọi là quá khứ, tôi chỉ cần biết tôi rất cần mẹ tôi. Chưa một lần tôi được gọi mẹ, chỉ cần được gặp mẹ một lần, tôi sẽ không bao giờ để mẹ xa tôi nữa.
Mẹ à! Giờ mẹ đang ở đâu? Mẹ có biết là con gái đang nhớ mẹ và mong gặp mẹ từng ngày không? Mẹ đừng nghĩ gì cả, con không trách mẹ đâu. Giờ con lớn rồi và không còn quan tâm đến những gì đã qua nữa. Các bạn nói sao cũng được, hàng xóm cười con cũng được. Con đều không để ý và không suy nghĩ đâu. Con biết mẹ đang khổ tâm lắm, mẹ không có lỗi gì cả, sinh con ra là mẹ đã làm được một điều kỳ diệu rồi. Con biết mẹ rất muốn được nghe tiếng con gọi mẹ mà. Mẹ về với con, con sẽ gọi mẹ trăm nghìn lần. Một lần nữa! Xin mẹ hãy về với con!