Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hoài niệm cánh diều

4 trả lời
Hỏi chi tiết
3.690
0
1
Trần Thị Huyền Trang
31/07/2017 16:52:17
Một buổi chiều muộn, trong chuyến công tác ở một vùng quê, bất giác tôi nhìn thấy cánh diều bay vút cao từ những rặng tre, nơi cánh đồng ngai ngái mùi rơm rạ, tự nhiên thấy xao lòng... đã lâu lắm rồi mình mới nhận ra cánh diều mơ ước của tuổi thơ ngày nào, sao giờ vợi xa quá! Miền kí ức xa xôi ngày nào quay quắc tìm về...

Tháng tư về trong cái hanh hao của đất trời, sau một mùa lúa bội thu, cánh đồng chỉ còn trơ lại gốc rạ. Những chiều tan học, tôi cùng lũ bạn chạy rong trên những con đê, thả lên bầu trời quê những cánh diều mơ ước, cánh diều chở những ước mơ tuổi thơ bay cao, bay xa theo cánh đồng, bên bờ kênh và rặng trâm bầu soi bóng...

Cuộc sống phố thị giờ bận rộn với công việc, bộn bề với những lo toan thường nhật. Ít có thời gian rảnh rang để tìm lại thú tiêu tiêu khiển thanh tao là đi thả diều cùng tụi bạn. Diều thành thị giờ hiện đại và nhiều màu sắc lắm nào là diều hình chim, cá, dơi, thú và cả diều hình siêu nhân nữa... nhưng có lẽ không có được cái không gian đồng quê để những cánh diều vút cao thoả sức nô đùa cùng gió và nắng chiều...

Còn gì thú vị bằng nằm gối đầu lên đống rơm ngước nhìn bầu trời xanh trong, cánh diều thản nhiên nhởn nhơ bay lượn trên đồng chiều lộng gió. Mùa rơm rạ, mùi khói đồng, mùi cây cỏ quyện thành một mùi thơm nồng, mùi vị của quê hương. Những cơn gió cứ thổi tới tấp vào mặt mát rượi, lũ trẻ con chúng tôi ngày nào đầu trần chân đất thoả sức nô đùa tinh nghịch, chạy theo một cánh diều đứt dây mà quên mất bầu trời đã chạng vạng từ lúc nào, rồi trời nhá nhem tối. Trở về nhà, mình mẩy đứa nào đứa nấy lắm lem bùn đất, mâm cơm chiều đã nguội lạnh từ khi nào, khi ấy, mẹ đến xoa đầu, vuốt ve, ba cũng vừa đi đồng về cả nhà có một bữa cơm chiều rôm rả... những kỉ niệm đẹp của ngày xưa thật khó quên!

Thả diều là một trò chơi nhẹ nhàng và thanh tao, ai cũng có thể dễ dàng tham gia. Đã có một thời hình ảnh của cánh diều trên đồng quê đã gắn bó sâu đậm với tuổi thơ của chúng tôi. Cánh diều ơi! Cánh đồng tháng tư sau mùa gặt hái, bầu trời tháng tư thênh thang lộng gió, diều hãy bay lên cao, chở về cho ta bao ước mơ hồn nhiên ngày nào. Quê hương đầy ắp những cánh diều tuổi thơ....

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Đặng Quỳnh Trang
31/07/2017 17:11:22
Theo năm tháng, chúng ta ngày một khôn lớn, bước ra khỏi thế giới tuổi thơ tươi đẹp và sáng trong, để hướng tới những chân trời mới với những ước mơ và hoài bão mang tính thực tiễn hơn, có chiều sâu hơn.
Cuộc sống như một vòng tròn cứ quay mãi, khiến chúng ta không thể dừng lại. Chỉ tới khi chân đã mỏi, mắt đã mờ chúng ta mới cho phép mình tạm dừng, và lúc này mọi ký ức xa xưa ùa về. Một chút hoài niệm, một chút tiếc nuối và rất nhiều cái “giá như”.
Cánh diều tuổi thơ tôi là những tháng ngày được cùng lũ bạn nhỏ trong xóm quây quần bên những thanh tre, đống giấy vụn để làm cánh diều hay những trò nghịch ngợm rất trẻ con, những phiên chợ bán hàng mà ở đó là mít là “đồng tiền” được quy đổi. Hay những buổi tập trận, những buổi chơi trò Ô quan bất phân thắng bại và còn nhiều trò chơi độc đáo hơn thế nữa.
Sau những giờ nghịch ngợm, vui đùa, đám trẻ nhỏ lại cùng nhau nằm xõng xoài trên thảm cỏ ven đường mà ước mơ, mà mơ mộng về một tương lai tốt đẹp. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người thì lại ước mơ thành giáo viên chuyên toán, đứa thì lại ước mơ làm ca sĩ, người thì muốn trở thành phi công bay trên bầu trời. Giấc mơ vẫn mãi chỉ là giấc mơ, khi ta lớn và đủ khả năng để hiểu làm thế nào để “biến ước mơ thành hiện thực”.
Ước mơ là một phần không thể tách rời trong cuộc sống, trong công việc và cả trong những thành công mà ta đang có. Phải mất bao nhiêu nắng để làm cạn khô một dòng sông, cần bao nhiêu mưa để thấm ướt một sa mạc, và cần bao nhiêu cánh diều để chở hết những ước mơ tuổi thơ tôi.
Tôi đang say trong những ước mơ của chính mình hay tôi đang ngủ quên trên những ước mơ hoài bão của một thời nông nổi. Khi đã trải qua một vài biến cố trong cuộc đời, tôi như bị rơi xuống vực sâu, xung quanh chỉ một màu đen tối và những vật thể không rõ hình thù. Tôi tuyệt vọng và buông xuôi. Trong lúc khó khăn nhất thì cũng là lúc sức mạnh tồn tại của con người lại mạnh mẽ nhất, tôi lại hi vọng, lại chờ đợi sẽ có ai đó tìm và kéo mình ra khỏi hố sâu ấy.
Có những ước mơ phải mất cả đời người hoặc chí ít cũng mất rất nhiều thời gian 10 năm, 20 năm v.v…, để biến nó thành hiện thực hoặc cũng có những ước mơ sẽ mãi chỉ là ước mơ và khi đó nó trở thành sức mạnh để cố gắng.
Ngày hôm nay, khi đã bước qua cái tuổi không còn một thời nông nổi và khờ dại, bồng bột và háo thắng, ưa thích sự nuông chiều hay yêu cầu luôn được nhường nhịn… tôi vẫn chưa thôi ước mơ. Nhưng giờ đây ước mơ tuổi thơ tôi chín chắn và sâu sắc hơn. Biết nghĩ cho những người mình yêu thương hơn, vị tha và hòa nhã hơn.
Tôi yêu những câu chuyện ngụ ngôn, những trang sách có mùi thơm đặc biệt, yêu những làn điệu dân ca thắm đượm nghĩa tình. Tôi yêu những con người nghèo khó, yêu em nhỏ với dáng điệu “trần truồng”, nước mũi chảy dài nhưng có cặp mắt trong veo, không chút sợ hãi khi gặp người lạ. Tôi yêu những bờ kênh trước nhà, thửa ruộng vườn rau, tôi yêu những cánh cò trắng bay từng đàn uốn lượn trên bầu trời trong xanh khi chiều về.
Tôi yêu những bài ca mẹ kể, những bữa cơm quây quần cùng gia đình. Tôi yêu con đường mòn từ nhà đến trường, hai bên đường thơm lừng mùi lúa chín. Tôi nhớ nhung những đứa bạn nhỏ cùng tôi một thời chơi trò tập trận. Giờ đây tất cả chúng tôi đã lớn khôn, mỗi người đã tìm được cho mình một hướng đi mới, tương lai mới nhưng ký ức tuổi thơ tôi vẫn còn nguyên vẹn, khi ai đó vô tình hay cố ý nhắc tới chúng tôi trong câu chuyện của họ.
Những gì tôi yêu những gì tôi mơ của ngày hôm qua, đã cho tôi sức mạnh để vượt lên tất cả mọi khó khăn mà cuộc đời này “ban tặng”.  Chống chọi với chông gai cuộc đời, có lúc tôi đã bị thương, đau đớn và thất vọng nhưng cho dù vết thương có lớn bao nhiêu đi chăng nữa, theo thời gian rồi nó cũng sẽ lành. Chỉ cần lòng người gói ghém thật kỹ và chôn vùi nó. Tôi không sống với quá khứ, không tìm về quá khứ trừ khi để rút ra những bài học kinh nghiệm cho bản thân.
Có đôi lúc ngồi một mình cùng cái “còm piu tờ”, với hàng tá suy nghĩ hiển hiện trong đầu, tôi đã làm phép so sánh mình với các bạn cùng trang lứa. Bỗng dưng nhận ra mình thật kém cỏi và vụng về, dẫu biết rằng sự so sánh nào cũng trở lên khập khiễng, vô tình tôi đã tự làm “mòn” giá trị của bản thân trong việc so sánh mình với người khác. Dù vẫn biết, mỗi người trong chúng ta vốn dĩ đều là những người đặc biệt mà tạo hóa ban tặng cho cuộc đời. Có thể nói đó là sự “tự kỷ” khủng khiếp của chính tôi.
Âm nhạc là một phần không thể thiếu trong giấc mơ tôi, tôi thích nhạc, yêu những bản ballet nhẹ nhàng, với những ngôn từ xoáy sâu vào lòng người, và hẳn là nó đã chạm được tới trái tim người yêu nhạc. Khi bắt đầu được học những nốt nhạc đầu tiên, tôi đã ao ước một ngày nào đó, mình sẽ được biểu diễn trong một khán phòng lớn, cùng hàng trăm người yêu nhạc, với tiếng đàn piano trầm bổng, da diết. Tôi đã từng mơ như thế đó. 
Theo thời gian, mọi thứ dần tan biến. Ước mơ mãi bị chôn sâu nhưng tôi chưa bao giờ hết đam mê. Cả cuộc đời này, tôi không thể biến ước mơ âm nhạc thành sự thật thì tôi cũng phải cảm ơn cuộc đời đã cho tôi đủ giác quan để cảm nhận từng âm thanh trong âm nhạc, từng hơi thở của cuộc sống.
Giờ đây cánh diều tuổi thơ của tôi đã không còn mà thay vào đó là những con thuyền chở đầy hoài bão và ước muốn. Ký ức của tôi hay của bạn đều đẹp cho dù nó có nhiều gian nan khổ ải. Nếu như ta sống với một tuổi thơ bình yên không dữ dội thì đó là may mắn và hạnh phúc, còn nếu như tuổi thơ cơ cực vất vả thì đó lại là động lực để chúng ta cố gắng và phấn đấu. Ít ai trưởng thành trong nhung lụa.
3
0
Deano
31/07/2017 17:18:29
Một buổi chiều muộn, trong chuyến công tác ở một vùng quê, bất giác tôi nhìn thấy cánh diều bay vút cao từ những rặng tre, nơi cánh đồng ngai ngái mùi rơm rạ, tự nhiên thấy xao lòng... đã lâu lắm rồi mình mới nhận ra cánh diều mơ ước của tuổi thơ ngày nào, sao giờ vợi xa quá! Miền kí ức xa xôi ngày nào quay quắc tìm về...

Tháng tư về trong cái hanh hao của đất trời, sau một mùa lúa bội thu, cánh đồng chỉ còn trơ lại gốc rạ. Những chiều tan học, tôi cùng lũ bạn chạy rong trên những con đê, thả lên bầu trời quê những cánh diều mơ ước, cánh diều chở những ước mơ tuổi thơ bay cao, bay xa theo cánh đồng, bên bờ kênh và rặng trâm bầu soi bóng...

Cuộc sống phố thị giờ bận rộn với công việc, bộn bề với những lo toan thường nhật. Ít có thời gian rảnh rang để tìm lại thú tiêu tiêu khiển thanh tao là đi thả diều cùng tụi bạn. Diều thành thị giờ hiện đại và nhiều màu sắc lắm nào là diều hình chim, cá, dơi, thú và cả diều hình siêu nhân nữa... nhưng có lẽ không có được cái không gian đồng quê để những cánh diều vút cao thoả sức nô đùa cùng gió và nắng chiều...

Còn gì thú vị bằng nằm gối đầu lên đống rơm ngước nhìn bầu trời xanh trong, cánh diều thản nhiên nhởn nhơ bay lượn trên đồng chiều lộng gió. Mùa rơm rạ, mùi khói đồng, mùi cây cỏ quyện thành một mùi thơm nồng, mùi vị của quê hương. Những cơn gió cứ thổi tới tấp vào mặt mát rượi, lũ trẻ con chúng tôi ngày nào đầu trần chân đất thoả sức nô đùa tinh nghịch, chạy theo một cánh diều đứt dây mà quên mất bầu trời đã chạng vạng từ lúc nào, rồi trời nhá nhem tối. Trở về nhà, mình mẩy đứa nào đứa nấy lắm lem bùn đất, mâm cơm chiều đã nguội lạnh từ khi nào, khi ấy, mẹ đến xoa đầu, vuốt ve, ba cũng vừa đi đồng về cả nhà có một bữa cơm chiều rôm rả... những kỉ niệm đẹp của ngày xưa thật khó quên!

Thả diều là một trò chơi nhẹ nhàng và thanh tao, ai cũng có thể dễ dàng tham gia. Đã có một thời hình ảnh của cánh diều trên đồng quê đã gắn bó sâu đậm với tuổi thơ của chúng tôi. Cánh diều ơi! Cánh đồng tháng tư sau mùa gặt hái, bầu trời tháng tư thênh thang lộng gió, diều hãy bay lên cao, chở về cho ta bao ước mơ hồn nhiên ngày nào. Quê hương đầy ắp những cánh diều tuổi thơ....
1
0
Cacii
31/07/2017 19:45:56
Những năm đầu sau ngày miền Bắc hoàn toàn giải phóng 1954 có một bài ca mà tôi vẫn còn nhớ đôi câu rất thực với đời mà cũng lãng mạn vô cùng: “… Trăng lên lùa cành tre, gió thổi tiếng sáo diều, trăng soi cảnh miền quê, lúa ngợp đồng xanh … tương lai tựa vầng trăng, bé ngủ à ơi…”. Cái ánh trăng hòa bình đã trải tấm lụa vàng trên những cánh đồng bát ngát, trên những xóm làng đang đổi thịt thay da, và đọng lại trên những nụ cười hồn nhiên như con trẻ. Cái ánh vàng giữa mênh mông hư ảo, nâng những cánh diều bay cao để tiếng sáo vang ngân tới tận chân trời. Và có lẽ cũng ít nơi nào có tiếng sáo diều huyền diệu như quê tôi. Những ngày ấy tiếng sáo diều hòa quyện trong gió làm nên dàn hợp xướng khổng lồ giữa không trung cao thẳm. Năm nào cũng vậy, công việc cày cấy vụ mùa đã vãn, người dân quê tôi lại thành thơi thả hồn theo những cánh diều. Cứ mỗi chiều về, khi ông mặt trời đã lững thững phía trời tây, bên lũy tre làng, trên những ruộng đỗ, bãi ngô vừa qua mùa thu hoạch lại lao xao tiếng nói tiếng cười. Những “lão nông tri điền” quần còn “ống thấp, ống cao”, bàn chân còn dính đầy bùn đất, họ ngồi bệt ngay trên bờ cỏ mướt xanh, ngả mình ngắm những cánh diều thả mình trong gió. Không chỉ có cánh đàn ông, cả các bà, các mẹ cho đến lũ trẻ chúng tôi cũng góp phần cho cảnh chiều quê thêm phần chộn rộn. Kẻ đứng, người ngồi trò chuyện râm ran. Mấy cụ già phe phẩy chiếc quạt mo cau, cặp mắt nheo nheo dõi theo những cánh diều như những chiếc lá đa gắn trên nền xanh của khoảng chiều thu còn vàng sắc nắng. Những chiếc diều quê tôi không nhiều sắc màu lòe loẹt, nó bình dị đơn sơ màu đất quê hương , một mảnh đất bạc màu. Với đôi cánh thon nhọn vút cong, trông chúng cũng giống như mảnh trăng non giữa trời chiều dần tắt nắng. Nhìn xa hơn về phía chân trời, những cánh diều lướt trên những khóm mây trắng bạc như đoàn thuyền đang rẽ sóng ra khơi. Chúng chen vai nhau thả sức vươn lên giữa trời cao lộng gió. Không biết thú chơi diều của người dân quê tôi có từ bao giờ, nhưng theo nhiều người thì nó đã có từ lâu lắm rồi. Những thanh tre vừa dẻo vừa vững chắc được làm nên những chiếc diều với nhiều hình dạng khác nhau.Có loại diều hai đầu cánh nhọn và cong đều, gọi là “diều cánh cắt” , có loại chỉ uốn cong nhiều ở hai đầu cánh và ít nhọn hơn, gọi là “diều cánh bầu”, “ diều cánh cốc ”, “ diều én ”v.v.. Tuy vậy tùy thuộc vào khả năng và tài nghệ của từng người mà họ làm những chiếc diều to, nhỏ khác nhau đủ các cỡ. Có những chiếc diều có sải cảnh hai, ba mét. Phía trên đầu của mỗi chiếc diều còn được gắn thêm những cây sáo. Nào là “Sáo Chiêng”, “Sáo Côồng ”, âm thanh nó phát ra như tiếng chiêng, tiếng côồng trầm hùng đĩnh đạc ngân vang suốt mọi nẻo đồng quê. Đây là loại sáo lớn nhất, đường kính ống sáo có lẽ gần mười phân, thân ống sáo cũng dài đến ba, bốn mươi phân. Loại nhỏ hơn là “Sáo Hiệu”, tiếng sáo lại “tu, tu” gần giống tiếng tù và. Rồi “Sáo đẩu” kéo lên âm thanh rền vang như giọng nam trung. Nhỏ nhất có lẽ là sáo còi, lời sáo trong veo, réo rắt ngân vang tới tận chân trời. Tuy vậy tiếng sáo mỗi chiếc diều lại rất riêng. Tuy cùng một loại sáo nhưng chúng cũng có tiếng trong, tiếng đục , tiếng nhặt, tiếng khoan, khi cao, khi thấp. Dàn giao hưởng đại nhạc sáo diều cứ âm vang hòa quyện trong gió thu man mác, lâng lâng. Nó bay vút lên cao thả hồn trong màu xanh bất tận, lại hiền hòa xà xuống quấn quýt bên lũy tre làng. Tiếng sáo diều như một bản tình ca bất tận đưa mọi người xích lại gần nhau, làm vợi đi bao nhọc nhằn vất vả, rạo rực tuổi thơ, thư thái lòng già. Tiếng sáo diều nối ngày với đêm cho cảnh làng quê bớt phần tăm tối. Nhất là những đêm trăng thanh gió mát, mượn tiếng sáo diều cho lứa trẻ trao duyên.
Tiếc thay thú chơi diều đã chấm dứt khi chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ lan đến quê tôi. Những chiếc diều khổng lồ do các nghệ nhân ngày ấy làm đã không còn nữa. Không biết có khi nào người dân quê tôi mới lại được đằm mình trong những chiều vàng sắc nắng, thư thái cõi lòng theo những cánh diều cao vút giữa trời xanh. Những đêm gió mát, trăng thanh, khúc nhạc mê hồn đưa họ về với giấc ngủ nồng say sau một ngày vất vả. Dẫu sao cũng cám ơn đời đã cho bà, cha, mẹ tôi, tôi và cả những con người cùng thế hệ ấy có những năm tháng bình yên, hạnh phúc tuyệt trần. 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Tiếng Việt Lớp 4 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo