Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một câu chuyện của em nói về lòng yêu thương con người, lòng hiếu thảo, lòng biết ơn. Có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm, đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm

1. Kể lại một câu chuyện của em nói về lòng yêu thương con người, lòng hiếu thảo, lòng biết ơn. Có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm, đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm
2. Kể lại 1 kỉ niệm khiến em nhớ mãi. Có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm,đối thoại,độc thoại,độc thoại nội tâm?
3. Viết 1 đoạn văn phân tích nhân vật bé Thu trong văn bản Chiếc lược ngà?
2 trả lời
Hỏi chi tiết
1.733
2
1
doan man
19/12/2018 13:20:57
3. Chiếc lược ngà là truyện ngắn xuất sắc của nhà văn Nguyễn Quang Sáng. Với cảm hứng viết về tình cha con và nỗi đau do chiến tranh, chuyện đã để lại cho người đọc những rung động thấm thía. Đặc biệt là diễn biến tâm lý và tình cảm tính cách của bé Thu trong lần gặp cha cuối cùng khi ông Sáu về thăm nhà.

Bằng nghệ thuật kể chuyện mang phong cách Nam Bộ với những tình huống bất ngờ. Tác giả đã để cho một nhân vật kể về nhân vật chính nhằm làm cho câu chuyện thêm khách quan và tin cậy. Đó là cách kể chuyện lồng trong chuyện, từ đó ta thấy rõ được những diễn biến tâm lý của nhân vật bé Thu.

Bé Thu là một cô bé có cá tính độc đáo mạnh mẽ. Bởi xa cha biền biệt và cũng chỉ vì một vết sẹo mà em vô tình không nhận ra cha, khi nhận ra cha thì mãi mãi em phải xa cha. Tình thương nỗi đau và sự uất hận đã giúp bé Thu sau này trở thành cô giao liên dũng cảm.

Cha đi chiến đấu biền biệt xa nhà. Đến khi Thu lên tám tuổi hai cha con mới được gặp lại nhau. Cô bé tóc ngang vai, mặc quần đen, áo hoa đỏ, hồn nhiên, xinh đẹp, mới nhìn ông Sáu đã nhận ra ngay con gái mình. Nhưng niềm vui sau bao năm xa cách là được gặp lại con thì thật trớ trêu đáp lại sự vồ vập ấy của người cha bé Thu tỏ ra ngờ vực lảng tránh. Bé Thu hốt hoảng, mặt tái đi, vụt chạy kêu thét lên, nói trống. Trong suốt ba ngày ở bên cha bé Thu đã không nhận ra cha của mình, bé ương ngạnh, cư xử vùng vằng. Bé nhất định không nhờ ông Sáu chắt nước nồi cơm, nó hất cái trứng cá mà ông gắp cho. Bị ông Sáu đánh nó bỏ về nhà ngoại khua loảng xoảng dưới xuồng. Đó là thái độ rất ương ngạnh của một đứa bé mới tám tuổi. Nhưng thái độ đó không hề chê trách được bởi tất cả vì chiến tranh. Chiến tranh đã gây ra những mất mát và đau thương. Mà một đứa trẻ như Thu còn quá bé bỏng để có thể hiểu được những tình thế khắc nghiệt, éo le mà ngay cả người lớn cũng không kịp chuẩn bị cho nó. Chỉ vì một vết sẹo trên mặt người cha cộng với bức ảnh mà nó biết về cha, nó đã không nhận cha. Vết thương do chiến tranh đã trở thành vết thương lòng sâu nặng của tình cảm cha con.

Ngày cuối cùng, trước phút giây ông Sáu lên đường, thì tình cảm thiêng liêng của bé Thu dành cho cha đã bùng cháy. Mọi thái độ và hành động của bé Thu bỗng đột ngột thay đổi. Khi nhìn thẳng, đối diện với người cha "đôi mắt mênh mông của con bé bỗng xôn xao". Đằng sau đôi mắt mênh mông ấy chắc đang xao động biết bao ý nghĩ, tình cảm. Lần đầu tiên bé cất tiếng gọi "Ba...ba" và tiếng kêu như tiếng xé "chạy nhanh như sóc ôm lấy cổ ba nó" cùng với cử chỉ hôn khắp mọi nơi: nó hôn tóc hôn cổ, hôn cả vết thẹo dài trên má của ba. Tâm lý ngờ vực chỉ vì vết sẹo đã được giải tỏa.Vì thế trong phút chia tay với cha tình yêu và nỗi mong nhớ suốt bao năm trời bị dồn nén nay trở nên mạnh mẽ và có cả sự hối hận. Cảnh tượng ấy diễn ra xúc động trong lòng mọi người.Và khi ông Sáu nói "Ba đi rồi ba về với con", bé Thu đã hét lên là "không", rồi hai tay siết chặt cổ, dang cả hai chân quặp lấy ba, đôi vai nhỏ run run. Chắc cô bé đã khóc, khóc vì sự ân hận của mình đã không nhận ra cha, khóc vì xót thương người cha vì chiến tranh mà phải xa gia đình.Chỉ vì bom đạn quân thù, mà ba đã mang sẹo trên mặt. Đó là điều đau khổ.Vậy mà, bé Thu đã không hiểu, lại còn xa lánh cha khiến cha đau khổ. Được bà ngoại giảng cho, bé đã hiểu. Nhưng có lẽ khi bé hiểu ra thì ...muộn rồi. Cha bé đã phải xa gia đình trở về chiến trường, phải chịu bao gian khổ của mưa bom bão đạn. Vì vậy, mà bé Thu mới siết cổ cha, níu chặt lấy người cha, như muốn đền bù những hành động sai lầm của bé. Từ giây phút bé thu thức tỉnh, tình cảm tính cách của bé đã thay đổi sự ương ngạnh của cô bé tám tuổi đã không còn, mà thay vào đó là tình yêu cha, thương cha, tự hào về cha. Cuộc chia tay của bé Thu trong những giây phút cuối cùng này có ai biết được rằng đó là cuộc chia tay lần cuối là lúc cha xa em vĩnh viễn, không thực hiện lời hứa "ba đi rồi ba về với con". Nhưng lòng yêu cha thành kính đã tạo nên một sức mạnh thôi thúc, rèn giũa để Thu trưởng thành sau này, khi cô trở thành một chiến sĩ giao liên gan dạ, dũng cảm.

Tóm lại, qua diễn biến tâm lý của bé Thu ta thấy được bé là người có tình cảm mạnh mẽ, sâu sắc, hồn nhiên, ngây thơ. Cá tính ấy của bé được tập trung thể hiện trong tình cảm cha con đằm thắm.Nhân vật bé Thu đã để lại trong ta những ấn tượng sâu đậm về tình cảm mà bé dành cho cha. Người đọc thêm yêu mến bé Thu với tình cảm mạnh mẽ ấy.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
doan man
19/12/2018 13:22:09

2. Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ, những người bạn thân những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm buồn mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một lần tôi lỡ đọc trộm nhật kí của một người bạn- trớ trêu thay, đó lại chính là người bạn thân nhất của tôi.
Chín năm học chung với nhau, chơi cùng nhau cũng là thời gian để tôi và Nam hiểu nhau. Tình bạn của chúng tôi rất khăng khít, gắn bó, đi đâu cũng phải có nhau. Các bạn trong lớp tôi cứ trêu, ở đâu có tối thì ở đó có Nam, chúng tôi cảm thấy đúng và vui về điều đó. Những tâm sự dù vui hay buồn thì chúng tôi đều chia sẻ cho nhau, tôi cứ nghĩ tình bạn của chúng tôi sẽ không bao giờ rạn nứt, sứt mẻ mà ngày càng bền chặt. Thế nhưng chuyện buồn cũng xảy ra và người làm lỗi là do tôi, chính ôi đã gây ra chuyện đó. Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến nay. Chuyện là như thế này:
Hôm đó, bố mẹ Nam đi công tác, đến khuya muộn mới về. Vì sợ ở nhà lạnh lẽ, cô đơn nên Nam đã rủ tôi sang nhà cậu ấy chơi cho đỡ buồn. Sau khi tan học về, được sự đồng ý cả mẹ, tôi một mạch chạy sang nhà Nam. Đến cổng tôi nhanh nhẹn gọi to:
-Ai thế này.Ai gọi tôi ngoài cổng đấy- Tiếng của Nam trong nhà vọng ra
-Còn ai nữa. Tớ Đức Anh đây chứ ai vào đây
Nghe thấy tôi nói Nam chạy thẳng từ nhà thật nhanh ra mở cổng cho tôi,khi bước vào đến nhà tôi nói:
-Này nhà cậu có gì ăn không mang ra đây, nghe cậu bảo mình sang đây luôn đã kịp ăn xuống gì đâu. Đói quá!
-Biết rồi. Tớ chuẩn bị hết cả rồi, khách đến nhà mà chủ không có gì tiếp đãi thì thật là thất lễ quá. Thôi cậu cứ lên phòng tớ trước đi rồi tí mình đem lên.
-Ừ, đi lấy nhanh nhé, mình đợi cậu đấy- Tôi vừa gật đầu vừa nói.
Nói xong, tôi chạy tót lên phòng của Nam. Vừa mở cửa ra, tôi lăn xuống giường nằm xuống. Tự nhiên tay tôi sờ được cái gì dưới gối. Tôi nhấc lên, thì ra là một cuốn sổ màu xanh dương có in hình một chú cá heo rất dễ thương, chẳng kiên dè gì cả, tôi mở ra đọc luôn. Đập vào mắt tôi là dòng chữ: “Ngày 28 tháng 3 năm 2016, hôm nay mình không đồng tình với Tâm, cậu ấy đối xử với bạn bè như vậy là không được. Mình phải nói điều đó để tâm sửa đổi thôi”. Ôi trời ơi! Thế mà tôi cứ tưởng làm như thế thì Nam sẽ vui lên chứ, nhưng tôi không giám đọc tiếp vì nhận ra rằng đây là cuốn nhật kí của Nam. Dù là bạn thân đến mấy cũng không thể nào mà đọc trộm nhật kí của bạn mình được.Nhưng vì tính tò mò của tôi nổi lên, không thể ngăn được. Tôi lật sang trang tiếp theo và rấ bàng hoàng: “ Ngày 12 tháng 5 năm 2017, hôm nay mình nhớ Hiền quá, không biết Hiền có nhớ mình không nữa”. “Ngày 6 tháng 6 năm 2017, sắp tới sinh nhật của Hiền rồi, mình cũng đã chuẩn bị quà cho bạn ấy từ trước, mình nhớ Hiền quá”…. Tôi vừa đọc vừa cười thầm trong bụng: “Không ngờ cái thằng này lại có người yêu, thế mà nó lại giấu không cho mình biết”.
-Cậu thật quá đáng- Tôi trợt giật mình vì nhận ra đó là tiếng của Nam.
Tôi không biết là Nam đã đứng sau tôi từ lúc nào. Tôi vô cùng sợ hãi, hai tay của tôi run lên, quyển nhật kí của Nam trên tay tôi rơi cái “bịch” nhưng tiếng “choảng” của đĩa bánh kẹo trên tay Nam rơi xuống nghe còn đáng sợ hơn. Mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng mà tôi không thể tượng tượng nổi. Đôi mắt của Nam nhìn tôi vẻ vẻ lạnh lùng, đầy thù hận. Tôi lắp bắp không nói được gì:
-Nam cho mình…mình…mình….
-Thôi đi cậu không cần nói nữa, tôi biết hết rồi- vừa nói, Nam vừa nhặt cuốn nhật kí. Cậu dám đọc nhật kí của tôi hả ? Sao cậu ác thế !
Không hiểu sao lúc đó người tôi tê cứng lại, không giải thích được gì với Nam, tôi thẳng về nhà. Về tới nhà tôi khóc, khóc rất to, ầm cả lên. Trái tim tối như đang vỡ nát ra vì đau khổ, tôi tự hỏi mình “Đức Anh ơi đấy là bạn thân nhất của mày đấy. Sao mày có thể làm chuyện ấy với bạn. Nếu không đọc trộm nhật kí, không vì cái tính tò mò xấu xa đấy thì cơ sự có như thế này không”. Tôi dằn vặt mình trong cơn đau khổ, ngày hôm ấy tôi học bài mà không thể nào vào được, cứ viết lại gạch, viết lại gạch. Cứ nghĩ đến việc hồi sang mà nước mắt cứ ứa ra. Rồi tối hôm ấy cũng đã qua và tôi sẽ phải đối mặt với cậu ấy ở lớp. Đến lớp nhìn thấy tôi Nam cứ lảng chánh, cả ngày không nói chuyện với nhau. Bạn bè tôi lấy làm lạ “hôm nay hai cậu ấy làm sao không biết, ngày thường thì đi đâu chẳng có nhau cơ mà”. Một ngày, hai ngày, ba ngày rồi một tuần cũng đã trôi qua. Tôi cảm thấy thật buồn tẻ, cứ mỗi lần định ra xin lỗi Nam mà đến nửa đường chân tôi lại chùn lại, không thể ra được. Sáng sớm hôm sau, tôi nghĩ chắc trong lòng hôm nay mình nhất định phải xin lỗi với cậu ấy, tôi đứng trờ Nam ở cổng trường từ rất sớm, thấy cậu ấy đến tôi lững thững ra:
-Mình xin lỗi, mình không cố ý, mình không cố ý…
-Cậu không cần phải nói nữa. Mình cũng rất đau lòng. Từ lâu, mình cũng không dám dận cậu rồi, nhưng mình không giám nói ra.
Lúc đó, tự nhiên hai chúng tôi ôm nhau bật khóc. Tình bạn của chúng tôi lại trở về. Sau chuyện này, chúng tôi tôi chắc chắn sẽ là người bạn tốt của nhau.
Ôi !Kể đến đây lòng tôi như nhẹ bẫng đi. Một kỉ niệm của tôi đã giữ kín từ tlaau lắm rồi bây giờ được kể ra. Qua làn đó tôi cũng nhận ra rằng là: “Nếu muốn giữ được ngọn lửa tình bạn được khăng khít bền chặt thì đừng chớ nên làm gì để người đấy phải buồn cả”.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo