Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại ''một niềm vui'' lắng đọng trong tâm trí em, có sử dụng yếu tố nghị luận và miêu tả nội tâm

2 trả lời
Hỏi chi tiết
909
1
0
Tiểu Khả Ái
07/12/2017 22:00:47
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”. Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ, những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp, ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ­ước được cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng…Tôi oà khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua...
Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ…
Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Quỳnh Anh Đỗ
08/12/2017 12:31:47
Cuộc sống hằng ngày đang trôi mãi theo dòng thời gian. Nhưng có khi nào bạn đã tự hỏi mình rằng: trong suốt khoảng thời gian đó bạn đã có được bao nhiêu niềm vui, kỉ niệm hay đơn giản chỉ là một kỉ vật nào đó hay chưa? Còn riêng tôi cuộc sống này là vô giá, nó chưa bao giờ được đánh đổi bằng tiền. Vì vậy, những kỉ niệm, kỉ vật của tuổi thơ tôi chưa bao gời là quên lãng. Tôi cứ xem nó là nguồn vui, là niềm động lực để vươn tói ngày mai. Và có lẽ là trong cuộc đời này, một kỉ vật mà tôi sẽ không bao giờ quên, nó đã gắn liền với một kỉ niệm sâu sắc đối với người bạn thân nhất của tôi hồi còn bé – là Tuấn Di, người mà luôn che chở và giúp đỡ tôi trong suốt quãng đường ấu thơ.
Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh mới đây mà đã hơn chín năm rồi đấy. Một khoảng thời gian tưởng là dài mà chẳng dài chút nào cả. Tôi nhớ như in cái năm mà tôi chuyển về vùng quê An Dân này để sinh sống. Lúc ấy, tôi chỉ mới lên năm tuổi, nhà lại nghèo và bố mẹ lại phải kiếm sống vất vả: “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, nên hầu như các bạn cùng trang lứa trong xom sđều tránh xa và khinh bỉ tôi, chỉ vì họ đã suy nghĩ rằng: “người giàu thì không nên chơi với người nghèo, và người nghèo thì chưa bao giờ có đủ tư cách để nói chuyện với người có của”. Những suy nghĩ khô khan và lạc hậu của các bạn ấy đã làm cho trái tim tôi tổn thương vô cùng. Kể từ lúc đó tôi chẳng nói chuyện và cũng chẳng cười với ai dù là một lần. Chính vì vậy, ngày qua ngày từ một cô bé hiền lành và nhút nhát tôi đã trở thành một con người vô cảm, lạnh lùng. Tôi chỉ xem mọi người xung quanh và lời nói của họ chỉ là vật vô hình.
Chứng bệnh vô cảm ấy, đã chiếm lấy một nụ cười như đóa hoa hồng của tôi trong vòng một năm. Mãi đến khi tôi bước lên sáu tuổi, gặp được Tuấn Di – gia đình cậu ấy cũng vừa mới chuyển về nơi này sống. Nhưng thật không ngờ nhà tôi và nhà Di lại nằm sát bên cạnh. Hằng ngày như vậy trôi qua, Di thấy tôi cứ ở nhà một mooyj mình mãi, tự nhốt trong bóng tối và chẳng tiếp xúc với một ai. Và vào một hôm cuối tuần, cậu ấy mạnh dạn thổi lên một khúc nhạc sáo được làm bằng tre như đang muốn gửi cho tôi một lời mời kết bạn. Tuấn Di sát lại gần tôi, trao cho tôi cây sáo nhỏ ấy và thì thầm nói rằng: “ Sáo tre chính là âm nhạc, những giai điệu ru lòng người, nó sẽ giúp cậu nhẹ lòng hơn khi nghe được những tiếng sáo thổi”. Lúc ấy, người tôi như cứng đơ và cả bầu trời thế giới bên ngoài kia như đang lắng động, âm thanh của tiếng sáo cứ vang mãi trong tâm trí tôi. Nhưng hình như cảm xúc trong tim tôi đang từng giây dâng trào vì sung sướng, giọt nước mắt tôi đang rơi mỗi lúc càng nhiều. Tôi vui lắm, chưa bao giờ tôi có được một cảm giác hạnh phúc của tình bạn như vậy cả! Và cũng bắt đầu từ khi đó, tơi và Tuấn Di đã trở thành một người bạn tri kỉ không thể tách rời, một phần chính là nhờ kỉ vật đó – cây sáo tre, nó đã giúp cho tình cảm bạn bè giữa tôi và Tuấn Di ngày một thấm thiết. Nhớ những lúc tôi và cậu ấy đi bên nhau, dạo ngắm những hàng tre xanh tươi vào những buổi trưa hè. Cậu ấy mới học thêm được những cách nhảy cơ bản của ông ngoại tôi, nên tôi chỉ có việc ngồi nghe từng giai điệu mềm mại và chỉ biết mỉm cười cho những âm thanh mà cậu ấy thổi lên. Còn riêng tôi, tôi đã kể cho cậu ấy nghe những chủ đề về cây sáo xưa và nay do những người trong làng kể lại. Nhớ lúc ấy, tôi và Tuấn Di đều phải đau đầu vì cậy sáo tre này. Bởi vì lúc đó tôi vẫn còn quá nhỏ bé, Tuấn Di thì chỉ biết đôi chút về những điều cơ bản khi thổi sáo. Trong đầu tôi, lúc ấy chỉ hiện lên văng vẳng những câu hỏi ngây thơ cảu một đứa trê rất hồn nhiên đang say ngắm một chiếc sáo tre kì lạ “ Sao vậy ta, sao mình không thổi được nhỉ! Có phải là chỉ có mỗi người lớn mới thổi được chăng? Những suy nghĩ, và câu hỏi hiện lên trong tâm trí của một cô bé ngốc nghếc, dường như qua dại khờ, đúng với cái chất là một cô bé đầy trong sang. Nhưng những suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong tâm trí tôi như một làn gió heo mây nhè nhẹ lướt ngang. Tôi lại tiếp tục cùng với người bạn thân nhất của tôi cùng ngắm nhìn từng đường nét trên thân cây sáo nhỏ. Ở trên thân. Nó chỉ có sáu lỗ tròn và có những đường nét của cây tre lang quê, tượng trưng cho một đất nước Việt Nam đầy duyên dáng và gần gũi. Tôi vừa nhìn ngắm sáo tre lại vừa nhìn ngắm cậu bạn thân Tuấn Di. Nhờ vậy, mà tôi đã phát hiện ra Tuấn Di có được một nét đẹp đặc trưng đến khó tả. Một khuôn mặt thể hiện sự ngây ngô của một đứa trẻ, một đôi môi như hoa đang nở, một chiếc mũi cao và điểm nhấn là đôi mắt to tròn như hai hạt ngọc, cong và đen như một chiếc thuyền đang lượng sống. Có thể nói, Tuấn Di là một người đã hằng in sâu và tận đáy lòng tôi, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống phức tạp này, luôn luôn là người che chở tôi đầu tiên khi mỗi lần bị bọn trẻ con trong xóm bát nạt. Một tình bạn tôi sẽ không bao giờ đánh rơi, tôi sẽ nhớ mãi từng phút giây quý báu ấy. Vì tôi biết rằng: “ Đó chính là tình bạn vĩnh cửu”.
Thế là chúng tôi làm bạn được nữa năm. Nữa năm trôi qua, biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn giữa tôi và Tuấn Di cùng với kỉ vật – cây sáo nhỏ, tôi đều dấu kín vào sâu trong đáy tim. Nhưng rồi cho đến một ngày song gió ập đến chia cắt tình bạn giữa tôi và cậu ấy, làm cho cây sáo tre nó cũng ngừng thổi.
Vào một ngày khi trời trong, gió nhẹ, nắng ửng hồng. Nhà tôi và nhà cậu ấy cùng rủ nhau đi nghỉ dưỡng trong vòng một tuần lễ nhân dịp ngày 20 tháng 10 là ngày của Mẹ tại Đà Lạt – một thành phố được mệnh danh là xứ sở ngàn hoa. Hôm ấy, hai gia đình chúng tôi khởi hành vào lúc bảy giờ sáng, tôi và Tuấn Di tất nhiên đều không quên mang theo kỉ vật tình bạn – cây sáo nhỏ. Đi xuyên suốt một quãng đường dài nên hầu như hai nhà cũng đã thấm mệt. Nhưng ngược lại lòng hào hứng – hứng thú giữa tôi và Tuấn Di thì chưa bao giờ được dập tắt. Gần tới nơi, xe chạy chầm chậm và cuối cùng là dừng lại hẳn. Mở cánh cửa ra như một thế giới thần tiên đang chào đón, mọi cảnh vật cứ dồn vào trong tâm trí và thu vào tầm mắt của hai đứa trẻ thiên thần. Tôi và Tuấn Di như đang thả mình vào một xứ sở thơ mộng đến lạ lùng, như một con phượng xòe khoe đôi cánh. Cậu ấy liền rút ra cây sáo và thổi một cách rất hồn nhiên. Được sự dạy bảo tận tình của ông ngoại tôi nên Tuấn Di tiến bộ rất nhanh chóng, chẳng bao lâu mà tiếng sáo của cậu ấy thổi lên nghe êm tai hơn hẳn lúc trước. Ngắm vẻ đẹp tiên cảnh và được thưởng thức từng giai điệu của tiếng sáo, thì dường như mọi mệt mỏi trong lòng hai chúng tôi đều tan biến. Hai đứa chúng tôi bắt đầu phụ giúp hai gia đình, mặc dù sự giúp đỡ của chúng tôi chỉ là một việc rất nhỏ nhoi, nhưng thật sự trong lòng tôi và Tuấn Di đều cảm thấy rất vui. Cuối cùng gần 11 giờ 30 phút thì hai nhà chúng tôi đều đã dựng lều xong. Mọi người hợp lại bên nhau cùng nhau ăn uống và ca hát, thổi sáo tặng Mẹ yêu. Cuộc trò chuyện vui vẻ và ý nghĩa được diễn ra trong vòng hai giờ đồng hồ, nên mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Nhưng chỉ còn lại tôi và Tuấn Di là đang ngập tràn năng lượng, chuẩn bị cho việc đi vòng quanh các loài hoa. Tôi bèn rủ cậu ấy, đi dạo quanh khu rừng, cảnh đẹp nơi này và cả mùi hương hoa nữa tỏa ra thật ngào ngạt cùng với tiếng sáo thổi thì thật là không nơi nào sánh bằng, hai đứa chúng tôi dường như đang bị cuối hút bởi một phép màu lạ. Nhưng đột nhiên tôi và Tuấn Di nhận ra mình đã đi quá xa với túp lều, nơi mà mọi người vẫn còn ngồi đấy. Ngay lúc đó trời vừa gần tối, tôi vừa lúng túng và lo sợ, và rồi hậu quả tôi nhận được. Tôi suýt bị trượt chân xuống chân núi, may mà có Tuấn Di đỡ tôi. Nhưng ngược lại hậu quả lại càng khủng khiếp hơn, Tuấn Di đang phải đối diện với sự sống và cái chết. Vì khi cái lúc cậu ấy đỡ tôi trên tay, tôi đã vô tình đá trúng vào chân Tuấn Di làm cho cậu ấy mất thăng bằng mà lăn xuống gốc núi. Lúc này tôi dường như mất hết cảm giác và không còn kiểm soát được hành vi của chính mình. Vừa hay, gia đình tôi và cậu ấy phát hiện ra chỗ tôi đang đứng. Nhìn thấy tôi hai nhà đều hoảng hốt và lo âu khi chỉ thấy tôi đứng một mình. Bố mẹ càng đến gần tôi càng lo sợ. Tôi kể cho họ nghe tất của mọi việc vừa mới diễn ra, lập tức hai gia đình và cả tôi bắt đầu đi tìm Tuấn Di. Đường dốc, trời lại khá tối nên việc đi tìm cậu ấy rất khó khan và tốn rất nhiều thì giờ. Nhưng rồi may mắn lại xuất hiện trước mắt tôi. Vào lúc tám giờ tối hôm đó, tôi là người đầu tiên phát hiện ra Tuấn Di, cậu ấy nằm bất động dưới chân núi cùng với cây sáo nhỏ. Tôi vừa mừng rỡ vừa hô lên “ A! Tuấn Di, cậu đây rồi!”. Nhưng vì cậu ấy đã bị ngất trong một khoảng thời gian khá dài nên không nghe lời tôi kêu gọi. Gia đình tôi và gia đình cậu ấy lập tức đưa và bệnh viện. Ngồi trên ghế nắm thật chặt cây sáo nhỏ, vì run sợ tôi dường như mất hết lí trí, người tôi lạnh dần, nước mắt tôi rơi lã chã và nguyện cầu người bạn yêu dấu của tôi hồi nào sẽ trở lại cùng tôi vui đùa như luc xưa. Cuối cùng ba tiếng cũng đã trôi qua, rồi tình hình sức khỏe của cậu ấy chúng tôi đã biết. Nhưng một điều thật đáng buồn, một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, bác sĩ điều trị thông báo rằng: “Cậu ấy đã bị gãy xương ở bên chân phải, có lẽ là sẽ rất khó để có thể đi lại bình thường”. Nghe được những lời này, tôi gần như gục ngã giữa sa mạc, cây sáo trong tay tôi tự động rơi xuống đất lúc nào tôi không hay. Bệnh tình cậu ấy ngày càng đáng lo ngại, nên gia đình Tuấn Di quyết định là sẽ đưa cậu ấy trở lại Hà Nội để điều trị. Vậy là ngày cậu ấy rời khỏi tôi, cũng là lúc sinh nhật lần thứ sáu của tôi diễn ra. Nhưng giờ đây còn ai đâu mà để tôi tâm sự, còn ai để thổi sáo cho tôi nghe mỗi khi tôi buồn, tôi vui…Tâm trạng tôi suy sập hoàn toàn – tôi òa khóc – một thế giới đen tối đang tiến lại gần tôi.
Như vậy là cuộc sống lúc trước lúc trước lại trở về với tôi, không còn ai nô đùa và không còn ai lắng nghe tôi nói nữa. Trong khoảng thời gian tôi và Tuấn Di xa nhau, chính tay tôi đã tự tay gấp những con hạt giấy và chăm chỉ luyện tập thổi sáo chờ ngày cậu ấy trở về với tôi như tuổi thơ ban đầu…
… BA NĂM SAU…
Tôi bước lên chín tuổi, và cuối cùng ngày tôi mong chờ suốt ngần ấy năm nay cũng đã đến. Ngày hôm đó trước khi cậu ấy trở về gia đình Tuấn Di có gọi trước cho tôi, nhằm mục đích để báo tin mừng cậu ấy đã trở lại bình thường. Nhưng ngọn lửa may mắn ấy lại vội vàng phụt tắt. Ngày Tuấn Di trở về cũng là ngày cậu ấy gặp tai nạn giao thông. Nhưng một điều tồi tệ hơn nữa, não của cậu ấy bị tổn thương một phần nên phần kí ức giữa tôi và Tuấn Di dần nhạt phai … Ba tháng nữa lại tiếp tục trôi qua. Lần này may mắn đã thực sự mỉm cười. Sau một lần cậu ấy nhìn thấy tôi cất lên một khúc nhạc bằng tiếng sáo, dường như mọi kí ức cứ tràn về trong tâm trí Tuấn Di và thực sự trí nhớ của cậu ấy đã dần dần được hồi phục. Tôi vui và hạnh phúc vô cùng. Vì ngây bây giờ đây người bạn thân nhất của tôi – Tuấn Di đã quay về thật rồi, người sẽ cùng tôi vui đùa, cùng tôi đi dạo và thổi lên những tiếng sáo thân quen dưới con đường làng hôm ấy…

“ Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng,
Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi.
Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười,
Khi đau đơn, tôi nhìn ra cửa sổ.
Những tin nhắn bay qua khung cửa sổ,
Chạm vào tôi âu yếm, vỗ về.
Trái tim tôi vui sướng lắng nghe,
Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý chí…”
Người bạn tuyệt vời trong lòng tớ – Tuấn Di, cảm ơn cậu đã chịu làm bạn với tớ, đã giúp tớ chia sẽ những buồn vui, cùng sánh bước bên tớ qua ngày dài vô tận. Đặc biệt cảm ơn cậu đã trao cho mình kỉ vật – cây sáo nhỏ ấy, tớ sẽ không bao giờ quên những phút giây mà ta đã ở bên nhau. Và cuối cùng ngay trong lúc này tớ chỉ muốn nói rằng: “Người bạn tốt nhất là người bạn luôn ở bên bạn khi bạn buồn cũng như lúc bạn vui – và đó chính là tớ”
… “Tình bạn là vô giá” … “Tình bạn là vĩnh cửu”…

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư