Nhân vật người đàn bà lái đò trong tác phẩm "Bà lái đò" của Nguyễn Tuân là hình ảnh đại diện cho phẩm chất cao đẹp và lối sống giản dị, mộc mạc của con người Việt Nam. Bà là một người phụ nữ tần tảo, kiên cường và có lòng yêu nước sâu sắc. Công việc lái đò trên dòng sông Mã không chỉ là nghề sinh nhai mà còn là sợi dây kết nối bà với quê hương, với những con người trên dòng sông. Bà thể hiện sự kiên nhẫn, khéo léo qua từng nhịp chèo đều đặn, bền bỉ, giống như một sự chăm sóc, gìn giữ vẻ đẹp của đất nước, quê hương. Dù cuộc sống nghèo khó, bà không hề than vãn mà vẫn sống một cách giản dị, đầy lạc quan. Cái đẹp trong nhân cách của bà là sự hiền hậu, khéo léo trong lời nói, trong hành động, và đặc biệt là tình yêu thương bao la đối với mọi người. Từ đó, nhân vật người đàn bà lái đò không chỉ là biểu tượng của những con người lao động bình dị mà còn là hiện thân của một sức sống mãnh liệt, một tình yêu quê hương tha thiết.