Có bao giờ bạn tự hỏi “mình đã làm bao nhiêu việc tốt chưa?”. Trong cuộc sống thực tế chắc rằng ai cũng đã làm việc thiện chẳng qua là làm ít hay làm nhiều thôi. Còn với tôi, tôi cũng đã làm rất nhiều việc tốt, nhưng sự việc khiến tôi nhớ mãi là lúc tôi giúp một bà cụ sang đường có rất nhiều xe cộ đi lại.
Hôm ấy, vào một buổi trưa hè nóng nực, những tia nắng chói chang cháy bỏng chiếu rọi xuống mặt đất. Tiếng ve sầu kêu râm ran trên những đóa hoa phượng đỏ thắm làm nổi bật cả một góc trời xanh cao vút. Tan học, tôi chạy thật nhanh để về nhà để có thể ngồi trước cánh quạt quay vù vù, để uống những giọt nước mát xua tan đi bao cái ánh nắng cháy da cháy thịt. Bỗng nhiên, từ xa tôi thấy một bà cụ đang đứng bên vệ đường, cụ giống bà ngoại tôi quá, lưng còng tay chống cái gậy, có lẽ bà đang chờ ai đó. Tôi đắn đo suy nghĩ: một là giúp bà lão qua đường, hai là được về nhà để ngồi trước cánh quạt mát lạnh. Tôi phải lựa chọn một trong hai. Tôi quyết định giúp bà lão băng qua đường dù biết rằng mình sẽ rất nóng, Đến gần tôi càng thấy bà cụ càng đẹp lão, bà có khuôn mặt đầy phúc hậu, hiền từ, hằn rõ những nếp nhăn của tuổi già, bà có mái tóc trắng bạc, những sợi tóc trắng như cước. Người bà nhỏ bé gầy guộc cùng với đôi bàn tay gần xơ xác dường như chỉ còn da và xương, hiện rõ những gân xanh, chân bà cứ bước tiến rồi lùi lại, à thì ra bà muốn sang đường. Tôi nhìn hai bên đường, mọi người đều đang hối hả để về nhà khi cái nóng gay gắt đang bao trùm mọi cảnh vật, tôi chạy tới gần bà và hỏi thăm xem bà có sao không? Bà lão trả lời là muốn qua bên kia đường nhưng vì sợ xe nhiều quá nên không dám qua. Tôi nói:
- Bà ơi, để cháu giúp bà sang đường.
Bà mừng rỡ nhận lời. Một tay cầm lấy tay bà. Bàn tay ấm áp, run run của bà rất giống bà ngoại tôi vậy. Tay còn lại của tôi giơ cao ra hiệu qua đường để các chú tài xế nhìn thấy mà nhường cho bà cháu chúng tôi. Mọi người đang tấp nập bỗng như chậm lại, thế là tôi đã đưa bà cụ sang mé đường bên kia, Bà nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, vừa nói bà vừa xoa đầu tôi và nở nụ cười ấm áp, thân thiện, rạng rỡ tỏa sáng như ánh sáng mặt trời, nói:
- Cảm ơn cháu, cháu đúng là một đứa trẻ ngoan.
Chao ôi! cái nụ cười thân thiện, cái xoa đầu ấm áp đấy khiến lòng tôi không bao giờ quên phải ghi nhớ mãi. Tôi như đang lạc vào thế giới tràn đầy niềm hạnh phúc và mãn nguyện. Tôi đi theo xách đồ giúp bà, đi được một quãng đường dài, tôi và bà nói chuyện vô cùng vui vẻ. Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà còn cho tiền tôi mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối không nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà mới là điều quan trọng.
Tôi tạm biệt bà và lại tiếp tục hành trình trên con đường về nhà, tôi tung tăng trong niềm vui mừng hạnh phúc khi đã làm được việc tốt mà quên đi cái nóng của bầu trời mùa hè. Ôi! Thế là tôi về trễ cả tiếng rồi. Về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi:
- Sao con đi học về trễ thế? Tôi liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong bố tôi liền khen:
- Con làm thế là phải lắm, bố mẹ rất tự hào về con. Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.