LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể về kỉ niệm tuổi học trò

3 trả lời
Hỏi chi tiết
8.460
24
10
Chymtee :"v
26/10/2018 21:09:02
Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thểphai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.
Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.
Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.
Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
13
5
Quỳnh Anh Đỗ
27/10/2018 07:32:35
Sáng hôm ấy, tiết trời thật đẹp. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng nhởn nhơ bay, không khí thật trong lành, ấm áp. Vậy mà bà tôi vẫn bắt tôi mặc áo len và mang thêm một chiếc trong cặp. Có lẽ bà đã biết trước thời tiết sẽ thay đổi, bà bảo: “Rét nàng Bân đấy cháu ạ! Đừng có chủ quan!”. Tôi vâng lời bà và rảo bước tới trường.
Đến giờ ra chơi, nhìn ra cửa sổ, tôi nhìn thấy phía cuối chân trời có đám mây đen xám đang tiến lại gần. Trời bắt đầu nổi gió bấc. Trong lớp, cô giáo đã đóng hết cửa mà cái rét vẫn cứ ùa về, len lỏi vào từng góc lớp. Cả lớp ai cũng mặc áo ấm, riêng bạn Phương chỉ mặc phong phanh một chiếc áo mỏng. Người bạn lạnh ngắt, đôi môi nhợt nhạt. Cô giáo lo lắng, gọi điện về nhà bạn nhưng không ai nghe máy. Tôi chợt nhớ ra trong cặp mình còn một chiếc áo len. Tôi lấy chiếc áo và nói: “Thưa cô … em … “. Cô giáo bước lại gần tôi và xoa đầu nói: “Con ngoan lắn!”. Cô cầm lấy chiếc áo rồi đưa cho Phương. Bạn ấy mặc áo vào, người đỡ run, đôi môi dần đỏ hồng trở lại. Một lúc sau, tôi quay xuống nhìn bạn, thì thấy bạn mỉm cười rất tươi. Đến cuối giờ, tôi đang đứng trên sân trường đợi mẹ đến đón thì một cánh tay vỗ nhẹ và tay tôi. Tôi giật mình quay lại, thì ra là bạn Phương. Phương nói: “Cảm ơn cậu nhiều nhé!”.
Đó là một kỉ niệm đẹp của tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì đã làm được một việc tốt, dù là bé nhưng lại đem lại niềm vui cho người khác và cho chính mình. Từ đấy, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó.
10
3
Pikachu
14/11/2018 19:05:16

Thời gian ngồi trên ghế trường THPT quả là khoảng ký ức đẹp. Nó đánh giấu sự trưởng thành trong suy nghĩ của một con bé “vô tư” như tôi.

Ngày ấy muốn đến được trường tôi phải đi chừng 5 cây số, đã thế còn phải “vượt chướng ngại vật” là một con sông. Bố mẹ tôi quyết định cho tôi trọ lại học. Khỏi phải nói tôi đã rầu rĩ tới mức nào khi nghe đến cái tin động trời ấy. Bởi lẽ, ở nhà tôi là “út” nên được bố mẹ chăm sóc, lo lắng mọi thứ.

Tôi sợ ra tỉnh trọ học sẽ không còn được đi theo cái Hà hái sim, thả diều như mọi ngày, vốn dĩ tôi là con bé còn ham chơi mà. Giờ đây mỗi khi nghĩ lại tôi lại bật cười cho những suy nghĩ “ngốc xít” của mình. Nhưng như thế mới gọi là tuổi học trò chứ nhỉ?

Tôi không thể nhớ mình đã khóc bao lâu khi bóng dáng thân yêu của bố mẹ khuất xa dần khu nhà trọ. Chỉ nhớ rằng mình đã ngủ thiếp đi lúc nào mà quên cả buổi ăn tối.

Thế đấy, đánh dấu những chuỗi ngày tự lập là một cơn mưa nước mắt. Những ngày sau đó tôi bận tối mắt tối mũi với cái lịch học dày đặc, cộng với việc cơm nước giặt giũ, tôi mệt phờ cả người, quên cả cảm giác nhớ nhà.

Tôi tập làm quen với cuộc sống không có những người thân quen bên mình. Bạn mới, trường mới, thầy cô mới. Áp lực bài vở nhiều lúc làm tôi như muốn rũ bỏ để chạy về bên gia đình, nhưng chính gia đình lại là động lực to lớn vực tôi dậy, tiếp tục hành trình.

Bẵng đi một thời gian, tôi cũng thích nghi được. Tôi thầm tự hào vì mình là đứa con gái duy nhất ở làng được lên tỉnh trọ học. Tính tôi vốn vui vẻ, miệng lại hay lép ba lép bép nên chẳng khó gì để làm quen với lũ bạn trong lớp. Mỗi đứa mỗi tính cách, mỗi hoàn cảnh, nhưng hội tụ chung một điểm là ham học.

Tôi nhớ mãi những giờ tranh luận nảy lửa mỗi khi làm bài nhóm, người ngoài nhìn vào cứ tưởng “bọn nó sắp oánh nhau”, nhưng rồi xong rồi lại quàng cổ bá quai “ê! trà đá mày”.

Chẳng thể nào kể hết được những kỷ niệm của thời áo trắng. Tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp lũ bạn ấy. Những tình bạn thắm thiết, tôi lớn lên từ việc học hỏi ở những con người ấy. Cuộc vui nào cũng đến hồi kết thúc, rồi chúng tôi lại ôm nhau khóc. Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

“Tuổi học trò hồn nhiên thơ mộng, tuổi học trò sống động khó quên”. Mãi nhớ một thời cắp sách đến trường, thầm cảm ơn thầy cô đã cho chúng em những bài học hay. Yêu mãi nhé khoảng trời vui tươi ấy, hành trang đẹp để vững bước tương lai.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư