Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nghị luận về một hình ảnh sâu sắc nhất đối với em

Mình có bài nghị luận về 1 hình ảnh sâu sắc nhất mà chưa biết làm, các bạn giúp mình đc không ạ?
3 trả lời
Hỏi chi tiết
462
1
0
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
27/02/2018 14:28:25
Tôi đã đến với cuộc đời này, yên tĩnh và lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân biết về sự ra đời đó. Nhưng dường như vì cái sự quá ư là nhẹ nhàng đó mà tôi đã không biết quý trọng cái giây phút mà mình đã được sinh ra như thế nào. Mẹ tôi, 1 người phụ nữ, nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng các anh chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều đó vì chị gái tôi luôn nói với tôi như thế: “Mẹ đã vất vả rất nhiều để sinh ra mấy chị em mình,…”.
Tôi luôn nhớ, và không quên. Tôi dám khẳng định là như thế!
Nhưng dường như việc đi ra đời, tiếp xúc và bương chải với nó quá nhiều mà khiến tôi phần nào quên đi cái câu nhắc nhở ấy. Quên đi cái sự vất vả ấy. Và 1 đứa học sinh cấp 3 như tôi, đủ lớn, đủ suy nghĩ để có thể biết được công ơn của ba mẹ. Nhưng tôi đã quên, trong giây phút ấy.
Tôi được học thế nào là trung thực ở trường, trung thực giúp cho con người ta tiến bộ hơn, có được rất nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng phần nào tôi cũng đã hiểu được, nó được nhiều và cũng mất nhiều lắm qua những lời mà hôm đó tôi đã nói với mẹ. Mẹ là người tôi nghĩ là người phụ nữ trung hậu nhưng quá “ngang”. Tôi muốn mẹ hiểu được rằng, con cái và cha mẹ cần phải hiểu nhau, chứ không phải là mẹ nói gì, con cái nghe ấy.
Với cái suy nghĩ đó mà tôi đã ngang miệng cãi lại mẹ khi mẹ nói những điều mà tôi cho là mẹ sai hoàn toàn. Đừng vội cho là tôi sai khi cho rằng mẹ sai, trong tình huống ấy, tôi không thể nào nghĩ rằng mẹ đúng. Sai và thật sự sai!. Rồi sau cái ngày ấy, mẹ và tôi dường như cách biệt nhau 1 khoảng cách, xa vời vô cùng mặc dù đang chung 1 nhà.
Tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ xin lỗi mẹ, vì mình đã sai. Có thể đó là ngang bướng, nhưng mẹ ạ, con không muốn mẹ con mình cứ mãi không hiểu nhau, nếu như không có cái ngày ấy.
Nhưng bây giờ, con muốn xin lỗi mẹ, vì … con đã ngang bưỡng cãi lại mẹ. Con xin lỗi mẹ vì mẹ là mẹ của con, con đã sai vì con cãi mẹ, nhưng mẹ ạ, con mong mẹ cũng sẽ hiểu cho con.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Quỳnh Anh Đỗ
27/02/2018 16:09:06
Vừa hôm nào còn bỡ ngỡ khi lần đầu bước chân vào ngôi trường đầu tiên, vậy mà năm nay đã là năm cuối cùng của bậc Tiểu học. Vì hoàn cảnh gia đình bố mẹ em chuyển công tác nên em cũng phải chuyển trường về sống và học tập trên thành phố Hồ Chí Minh cùng bố mẹ. Ở nơi đây, giữa một môi trường sống mới, giữa thầy cô, bạn bè mới với bao ngỡ ngàng, xa lạ, em lại càng nhớ đến cô Mai, cô giáo dạy em năm lớp Bốn vừa rồi tại thị xã Bến Tre. Cô Mai chính là cô giáo đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho em mà em đã từng học những năm Tiểu học.
Cô Mai vẫn còn rất trẻ. Cô vừa tốt nghiệp trường cao đẳng chuyên nghiệp và được phân công công tác tại trường em vài năm nay. Dáng cô thon thả, cao cao nhưng không quá gầy, mái tóc cô dài ngang lưng lúc nào cũng buông xõa, mái tóc ấy được trời phú cho những gợn sóng tự nhiên càng tôn thêm vẻ mềm mại, duyên dáng của một thiếu nữ đang trong độ thanh xuân. Trên gương mặt trái xoan trắng hồng nổi bật lên đôi mắt bồ câu trong sáng, có pha lẫn vẻ hiền dịu, ấm áp và hồn nhiên. Mỗi khi cô cười, để lộ chiếc răng khểnh tạo cho nụ cười một nét duyên thầm đến dễ thương.
Cô sống cùng gia đình ở ngã ba Tân Thành, cách trường học vài cây số. Bất kể mùa nắng hay mùa mưa, hễ nghe thấy trống báo giờ học thì chúng em đã thấy cô trong bộ áo dài màu thiên thanh bước vào lớp, hiện diện trên khuân mặt là nụ cười tươi trẻ chào đón chúng em. Học những giờ dạy đầu tiên của cô, cái cảm nhận đầu tiên mà em nhận được có lẽ là sự thiện cảm và sau đó là sự cảm mến thân thương. Chính vì cái thân thiện đó của cô mà tụi nhỏ chúng em thường ríu rít xung quanh cô như một bầy chim non sum vầy quanh mẹ. Em thích nhất khi học cô là giờ tập đọc. Dù đã đọc trước bài thơ, bài văn nhiều lần ở nhà nhưng em vẫn chưa cảm nhận được cái hay cái đẹp của nó. Ấy vậy mà khi nghe cô đọc, cô giảng bài trên lớp em mới thấy hấp dẫn làm sao. Giọng đọc của cô thật truyền cảm, lúc thì trầm ấm như tiếng mẹ ru, lúc thì thánh thót ngân vang như tiếng chim họa mi chào buổi sáng, đưa chúng em vào một thế giới huyền ảo của ngôn từ lúc nào không biết. Cô đã biến một giờ học thành một giờ đi tìm cái hay, cái đẹp của cuộc sống, đến khi trống báo hiệu giờ chơi rồi mà tụi em cứ lưu luyến như chưa muốn kết thúc giờ học. Từ khi còn học mầm non đến nay, cô Mai là cô giáo đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho em.
Trong suốt cả năm học, em chưa bao giờ thấy cô trách mắng một bạn học sinh nào. Nếu bạn nào đó không thuộc bài, cô nhẹ nhàng góp ý, khuyên bảo chân tình như một người mẹ, người chị của chúng em. Em còn nhớ có một lần bạn Hà lớp em bị xỉu ở trong lớp khi ngoài trời lại đang mưa tầm tã, cô vội vàng lấy chiếc áo mưa duy nhất của mình mặc vào cho Huy rồi nhờ bác bảo vệ bế ra xe, còn cô đội mưa ướt đẫm chạy xe chở Hà đến bệnh viện cấp cứu. Cô thương chúng em như những đứa em ruột của mình: bao bọc, che chở, khoan dung, độ lượng nên cả lớp em bạn nào cũng rất yêu quý, kính trọng cô. Trong ngày tổng kết năm học đứa nào đứa nấy khóc sướt mướt trước lúc chia tay cô để về nghỉ hè.
Cô Mai là vậy đó. Em ước có một ngày nào đó trở lại Bến Tre, nơi mà em đến đầu tiên là ngôi trường em đã học với bao kỉ niệm và người em muốn gặp đầu tiên là cô Mai. Cô không chỉ là cô giáo đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho em nữa mà hình ảnh cô đã đọng lại trong trái tim tất cả thế hệ học sinh chúng em.
1
0
Ngọc Trâm
27/02/2018 19:07:32
U23 Việt Nam- Một tinh thần dân tộc
Có những cảm xúc như thế…hồi hộp, thổn thức khi dõi theo trận đấu của các cầu thủ; lo sợ, hoảng hốt khi chứng kiến những con người can trường ấy bị chấn thương hay chèn ép, xử phạt bất công trên sân cỏ; rồi sau bao tâm trạng hỗn độn vẫn là một cái kết có hậu của một câu chuyện cổ tích ngoài đời thực: chiến thắng vang dội làm nên kì tích của bóng đá Việt Nam khiến hàng triệu con tim cùng hòa chung một nhịp để hô vang: VIỆT NAM VÔ ĐỊCH… Mừng đến rơi lệ, khóc đến sưng mắt, vui quá nên xúc động đến khó tả, ấy là niềm vui mà chỉ có bóng đá mới mang lại được. Có lẽ, chỉ những khoảnh khắc đáng nhớ này mới khiến ta quên đi mọi bộn bề ngoài cuộc sống để một lòng hướng đến cổ vũ nhiệt tình cho bóng đá nước nhà, tự dưng cảm thấy cuộc sống là một màu hồng và mỗi con người đều dễ thương đến kì lạ!
10 năm, ấy là khoảng thời gian mà chúng ta phải đánh đổi để lập nên kì tích trong những ngày vừa qua. U23 đã vắt kiệt sức lực để đem về chiến thắng khó tin cho toàn dân tộc Việt Nam, đánh bại những đội bóng với thể lực nhỉnh hơn như Irap, Quatar để giành vé vào chung kết U23 Châu Á. Giờ đây , tâm điểm mà người ta hướng đến không phải những câu chuyện ngoài lề bon chen khác, mà trên các trang báo, bản tin hay mạng xã hội cả trong và ngoài nước đều nhắc đến kì tích của những người hùng U23 mà báo Quatar gọi họ với cái tên “Kẻ hạ sát những gã khổng lồ”. Để có được ngày hôm nay, những ngày mà chúng ta ăn mừng với chiến thắng chung cả nước, ngày mà các cầu thủ U23 có thể tự tin chạy thật nhanh, chạy mãi, chạy mãi trên sân để sẵn sàng lao đến phá lưới khung thành đối thủ, tất cả đã đợi chờ trong suốt 10 năm rồi- khoảng thời gian dài ta phải chịu không ít thiệt thòi, bóng đá Việt Nam cứ ra sân nhưng rồi lại ngậm ngùi trong thất bại. Nhưng ta có hối hận không khi phải trải qua từng ấy năm, mới giành lại vẻ vang cho bóng đá nước nhà ? Không, chắc chắn không hoặc nếu có thì hình như mọi thứ đều chẳng quan trọng bằng thứ cảm xúc hỗn độn có được khi chứng kiến lá cờ đỏ sao vàng lại tung bay phấp phới qua từng trận thi đấu. Điều đáng nhớ hơn cả, chúng ta đã trải qua cảm xúc ây cùng nhau, cùng nhau thắp lên niềm tin, cùng nhau làm nên chiến công dữ dội khiến bao bạn bè ngoại quốc phải trầm trồ bàn tán, phải xuýt xoa và kiêng nể. Mọi thứ thật khó tin, nhưng đó là sự thật.
Từ trước đến nay, tôi không phải một fan ruột của bóng đá nên những trận đấu của Việt Nam thường chỉ dõi theo qua các bài báo để xem tỉ số chung cuộc. Và có vài lần tôi cũng từng thở dài mà thất vọng khi chứng kiến bao câu chuyện liên quan đến việc bán độ của cầu thủ Việt Nam. Ấy vậy mà sau tất cả, tôi lại thấy ái ngại khi đọc những lời chửi bới, chê bai của bao con người chung một dòng máu hồng nói về nhau bằng thứ lời lẽ chẳng nghe lọt lỗ tai. Nhìn những cầu thủ nước mình, ra sân rồi lại thua cuộc, chấn thương bao lần nhưng không đánh đổi nổi một bàn thắng, tôi buồn và đau thay các chàng trai ấy. Khi đã khoác trên mình chiếc áo lá cờ đỏ sao vàng, các anh chấp nhận bước vào một trận chiến, có thắng ắt có thua. Có điều nếu thắng sẽ được tung hô khen ngợi hết lời, còn nếu thua thì nhận lại không ít đắng cay. Thời gian trôi qua, những cầu thủ của ta luôn chủ động rèn luyện cả về thể chất lẫn tinh thần, dù khó khăn hay mệt mỏi, dù chấn thương hay áp lực vẫn chỉ tiếp tục kiên trì, giữ vững niềm tin mà thi đấu. Phải chăng chính niềm tin sắt đá ấy đã thổi lên ngọn lửa rừng rực sẵn sàng làm nên kì tích, để rồi hôm nay người dân cả nước nức lòng, thổn thức khôn nguôi trước những bàn thắng lịch sử “một đi không trở lại” của những người hùng trong truyền thuyết khoác áo Việt Nam? Cảm ơn các anh bởi đã giữ lời hứa của mình, rằng một ngày sẽ làm nên điều kì diệu cho bóng đá nước nhà… Các anh là người chịu nhiều thiệt thòi nhất nhưng cũng là những người mạnh mẽ và kiên trì nhất. Cảm ơn cả huấn luyện viên Park Hang Seo- người thầy đã dẫn dắt các cầu thủ chúng ta hết chiến thắng này đến chiến thắng khác- một người đáng để nhân dân Việt Nam và các nước khác trên thế giới ca tụng, nể phục. Cảm ơn Quang Hải, Văn Thanh, Tiến Dũng, Hà Đức Chinh đã tỏ ra bản lĩnh khi bước vào loạt sút luân lưu; cảm ơn đội trưởng Xuân Trường đã thúc đẩy tinh thần cả đội để chúng ta chiên đấu đến hồi còi cuối cùng; cảm ơn thủ môn soái ca Bùi Tiến Dũng đã đốt cháy bao trái tim người dân bằng những cú bắt pelanty đỉnh của đỉnh, kì tích của kì tích;…và từng cái tên khác đứng trong hàng ngũ của đội tuyển Việt Nam- tất cả đều xứng đáng được tung hô. Cảm ơn những mảnh ghép làm nên bức tranh U23 Việt Nam không thể hoàn hảo hơn, sức mạnh tập thể và tinh thần quyết tâm của các chàng trai đã khiến chúng ta không hề nuối tiếc khi đặt niềm tin ở họ!
Những ngày vừa qua, từng ngõ hẻm, căn nhà đến ra ngoài đường phố, trung tâm thủ đô, đâu đâu cũng là những lời tán dương, cơn mưa lời khen về điều U23 đã và đang làm. Nói nhiều, khen nhiều thì sợ bị người ta chê là nhàm, nhưng thôi cũng kệ bởi tất cả đang gạt hết mọi thứ chỉ để dõi theo từng bước chân của thầy và trò U23. Có điều ta cứ thử để ý xem, chính nhờ những trận bóng đá kịch tính, vang dội đã khiến bao con người không kể hoàn cảnh, địa vị ngồi cạnh bên nhau, nắm chặt tay nhau rồi ôm chặt nhau không bỏ, rên lên vì sung sướng trước những bàn thắng lịch sử. Còn nhớ những giây phút lặng im đến rùng rợn, con tim như ngừng đập khi theo dõi các cầu thủ đá pelanty, những quả cuối cùng quyết định trận đấu. Nhớ không những giọt nước mắt rơi xuống, là giọt nước mắt đáng trân trọng khi niềm vui vỡ òa trước bàn thắng của Văn Thanh, Bùi Tiến Dũng đưa ta tiến đến trận chung kết . Chúng ta đã xiết chặt tay, cùng hô vang hai tiếng Việt Nam, triệu con tim hòa làm một. Ra đường ngập màu cờ, khắp nơi vang lên tiếng cười giòn tan, tiếng hô hào chiến thắng… chưa bao giờ thấy không khí cuộc sống “ vui quên Tết” như thế này. Tối thấy hình ảnh bao thanh niên nữ tú giơ lên ngọn cờ Tổ quốc trên khắp các nẻo đường, thấy hình ảnh học sinh trong trường học chạy quanh sân để ăn mừng và cả khoảnh khắc mấy cụ già cũng vì U23 mà sướng đến phát điên, không kìm được cảm xúc. Chúng ta đã ôm nhau thật chặt, dù lạ cũng như đã quen biết từ lâu, ta cũng cùng nhau cười và khóc hết mình trong suốt mấy ngày qua. Mong rằng những khoảnh khắc ấy sẽ diễn ra nhiều hơn, lâu hơn để ta tìm được cái cớ ở bên nhau, cùng nhau hô vang hai tiếng giản dị: VIỆT NAM.
Abraham Lincoln từng nói: “Hai chân tôi không thể bám chặt mãi trên con đường mòn trơn trượt nên cũng có lúc tôi lệch khỏi đường đua cuộc đời. Nhưng dẫu sao, tôi cũng gắng gượng và tự nhủ rằng, đó chỉ là một cú trượt và nó không thể làm tôi gục ngã. “ Đối với các cầu thủ của chúng ta, con đường ấy có lẽ chính là sân cỏ, khi bước vào mỗi trận đấu là một lần bước vào trận chiến với trái bóng, với đối thủ. Thế nhưng ta cũng biết rằng những người anh hùng của ta vẫn luôn bình tĩnh và kiên trì, dù là vấp ngã bao lần cũng chẳng hề gì, vẫn tự gắng gượng từng giây từng phút chớp lấy cơ hội ghi bàn để rồi sau mỗi bàn thắng, các cầu thủ lại hôn lên chiếc áo mang hình quốc kì dân tộc. Chừng nào các anh còn đủ sức để chạy, người hâm mộ sẽ giữ vững niềm tin để chạy theo từng dấu chân của các anh!
15h chiều 27/1/2018, trận chung kết quyết định cái tên cho chức vô địch. Không dám chắc liệu các cầu thủ U23 có tiếp tục làm nên kì tích không, nhưng đối với người Việt Nam, các anh là những người hùng, người chiến thắng rồi. Vậy nên hãy cứ mạnh mẽ , các chàng trai Việt Nam ạ. Khi thi đấu, dù áp lực hay mệt mỏi, cứ đặt tay lên tim, nhìn về phía khán đài… có Việt Nam ở đây rồi! Cảm ơn các anh vì mọi thứ và chúc cho đội tuyển U23 có một cái kết tuyệt đẹp- một kết chuyện có hậu như trong cổ tích.
Với những người đã dõi theo bóng đá Việt Nam trong những ngày qua, tôi chỉ muốn nói rằng chúng ta đã trở thành nguồn tiếp sức, động lực tinh thần cho những cầu thủ ra sân, nên dù kết quả thế nào, ta cũng nên tự hào về kì tích lịch sử này, tin tưởng về con người và đất nước nơi mình được sinh ra. Tự hứa với chính mình, hãy cư xử cho đúng chất của con người Việt Nam nhé!

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư