Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nhân ngày 8/3, hãy kể một kỉ niệm đáng nhớ giữa em và cô giáo, bà, mẹ của em

3 trả lời
Hỏi chi tiết
544
0
1
Nguyễn Thị Thu Trang
31/07/2018 10:32:46
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”. Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ, những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp, ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ­ước được cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng…Tôi oà khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua...
Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ…
Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
Ryo Bùi
31/07/2018 17:20:25
Sống trên đời này chúng ta có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng không thể sống thiếu một mái ấm gia đình và thiếu một người mẹ. “Mẹ”! Từ thiêng liêng ấy đã làm ấm lòng bao người con. Mẹ là người không bao giờ mệt mỏi luôn kiên trì dạy dỗ, nuôi nấng ta từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành, và khi con bước trên đường đời thì mẹ vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo sát dấu chân con, sẵn sàng giơ vòng tay ấm áp làm chỗ dựa tinh thần vững chắc mỗi khi con vấp ngã. Và mẹ em cũng giống biết bao người mẹ khác trên đời này, giản dị và rất yêu thương con. Nhân ngày 8-3 hôm nay, em xin kể lại một kỉ niệm về người mẹ mà em yêu quý nhất trên cõi đời này, và hi vọng rằng đây sẽ là một món quà nhỏ con gửi đến mẹ và các bà mẹ trên thế gian này trong ngày đặc biệt hôm nay.
Câu chuyện này xảy ra đã 4 năm về trước. Buổi tối hôm ấy, trời mưa tầm tã, ngồi trong nhà, nhìn mẹ vá áo, em lại nhớ về hoàn cảnh gia đình em. Giờ đây nhà em chỉ còn mẹ và 2 người cô. Ba em người đàn ông mà em ngưỡng mộ nhất trên thế gian này, đã xa em từ một năm trước. Một cơn đột quỵ đã cướp đi hình ảnh người cha đáng kính. Người đau buồn nhất lúc đó chính là mẹ em. Sự ra đi đột ngột ấy để lại gánh nặng vô cùng to lớn lên đôi vai gầy yếu của mẹ. Mẹ em làm việc ở một gia đình hàng xóm để vừa có thể chạy về thăm em, vừa có thể đi làm ngay khi cần thiết. Em thương mẹ lắm, vì thế mà em cố gắng học thật tốt, cố đạt những điểm cao để làm vui lòng mẹ. Thế nhưng cũng có lúc em làm mẹ buồn. Chuyên là như vầy, tối thứ năm tuần trước, em đã lén mẹ đi chơi với nhóm bạn trong lớp, ăn kem và chơi trong công viên gần trường. Mặc dù biết ngày mai có bài kiểm tra môn Anh, chúng em đã được cô báo trước là đề khá khó, vậy mà em vẫn đi chơi với các bạn. Tối hôm ấy, em về đến nhà khoảng 9 giờ, thấy mẹ ngồi lặng lẽ trong nhà, thấy em, mẹ mừng quá đỗi, mẹ hỏi:
- Con về rồi hả con?
- Dạ!
- Thế, con đi họp lớp sao mãi giờ mới về? Con có mệt lắm không?
- Dạ, tại ở nhà bạn con có tổ chức ăn mẹ à! Con đi ngủ đây!
Em cố gắng trả lời qua quýt cho xong chuyện, rồi vội lên giường đi ngủ, tin rằng mai bi kiểm tra của mình sẽ qua thôi!
Sáng hôm sau, đúng như lời cảnh báo từ trước, đề của phòng năm nay khó hơn. Ỷ lại với sức học khá của mình trước đây, em làm vội vàng tất cả mà không cần xem lại kết quả.
Và khi bài được phát ra, con điểm 3 nằm chễm chệ trên tờ giấy kiểm tra và trong cuốn sổ liên lạc. Tối ấy, em phải đưa mẹ xem và ký vào sổ liên lạc. Ôi! Quả là một điều không dễ. Cuối cùng, em lấy hết can đảm cầm quyển sổ tới chỗ mẹ đang ngồi cặm cụi vá áo và ấp úng:
- Mẹ…mẹ… ký… sổ liên lạc cho con!
- Sao con, lần này chắc cũng điểm tốt giống lần trước chứ?
- Dạ, cũng được……Em lắp bắp.
Mẹ đeo kính vào, nhìn từng hàng điểm một. Tim em như muốn rớt ra ngoài. Bỗng mẹ cau mày nhìn em hỏi:
- Sao có con điểm 3 môn Anh thế này hả con?
- Dạ …dạ…
- Con học hành thế nào mà lại như thế này? Con có khó khăn gì à? Nói mẹ nghe xem nào!
Em quyết định khai thật mọi chuyện.
- Dạ … vì tối hôm trước khi kiểm tra, con đã nói dối mẹ để đi chơi với nhóm bạn ạ!
Mặt mẹ hiện rõ sự thất vọng, biết mẹ đang xúc động dữ dội nhưng mẹ vẫn kiềm chế, rồi mẹ em nghiêm mặt nói:
- Hôm nay, lẽ ra mẹ sẽ đánh đòn con thật đau để con chừa cái tật nói dối người lớn. Nhưng mẹ để con tự hứa sửa lại lỗi lầm này, đừng để vai mẹ nặng thêm một nỗi đau nữa!
Nói rồi, từng giọt nước mắt mẹ tuôn rơi trên đôi gò má xương xương vì những ngày lao động cực khổ. Phải chi mẹ đánh đòn em thật đau thì có lẽ em cảm thấy bớt ân hận hơn. Chứ mẹ chỉ khóc lặng lẽ làm lòng em xót xa và càng cảm thấy lỗi mình nặng thêm. Em bỗng thấy mình thật đáng trách. Mẹ đã tần tảo sớm hôm lo cho em từng miếng ăn giấc ngủ, từng cái ăn cái mặc để em không thua kém với bạn bè. Mỗi khi em bị ốm, mẹ ngồi bên giường, thức trắng cả đêm không dám chợp mắt để chăm sóc em, chườm khăn ướt lên trán em khi em sốt, và mỗi khi em lên cơn co giật thì lòng mẹ lai đau xót và lo âu. Mẹ luôn dạy em cách sống, cách học làm người. Mẹ đã dạy em rất nhiều, vậy mà giờ đây em lại phụ lòng mẹ thế này. Còn mẹ, dường như mẹ đang tự trách bản thân mình, trách mình dạy con chưa đủ nghiêm. Mẹ một mình phải gánh 2 trách nhiệm vừa làm 1 người cha nghiêm khắc vừa làm một người mẹ dịu hiền. Nhưng mẹ ơi, có ngọn núi nào cao bằng núi Thái Sơn, có đại dương nào bao la bằng đại dương tình mẹ, mẹ đã làm quá đủ, tất cả là ở con, ở con! Em đến chỗ mẹ, xin lỗi mẹ. Mẹ ôm em vào lòng và hai mẹ con cùng khóc, những giọt nước mắt yêu thương, những giọt nước mắt ăn năn hối lỗi…Em tự hứa với lòng từ nay không bao giờ em làm mẹ buồn lòng nữa.
0
1
Mạnh Duy
31/07/2018 17:36:22
Bà nội, đó là hai tiếng gọi thân thương mà tôi được gọi, có biết bao nhiêu người không còn bà để mà gọi và tôi thấy tôi thật hạnh phúc khi được có bà nội trên đời này. Bà không chỉ đơn giản là một người bà nội mà bà còn là tri ân tri kỉ của tôi. Mọi chuyện tôi đều nói với bà, tâm sự với bà và cho tôi những lời khuyên bổ ích. Bà như cơn mưa mùa hạ tưới mát tuổi thơ tôi.
Bà nội tôi trải qua một cuộc đời lam lũ vất vả người phụ nữ sinh ra trong bom đạn vì thế bà càng thêm sức dẻo dai chịu đựng. Bà tôi có khuôn mặt mà tôi thấy người ta khen là phúc hậu. Cuộc đời trải qua biết bao khó nhọc những lúc chạy giặc bà phải ngụp trong nước giấu mình trong bèo kể cả những đoạn mương sông bẩn thỉu nhất. Sau đó khi về nhà chồng nội tôi một tay nuôi dưỡng bố và các bác của tôi trong khi đó ông nội tôi còn đang bận công tác ngoài thủ đô. Một mình chăm sóc bảy người con tôi thấy nội tôi thật khỏe khoắn. Thật không may, về già nội tôi lại bị tai biến mạch máu não.
Mặc dù đã tám mốt tuổi thế nhưng trông bà tôi vẫn trẻ như hồi còn sáu mươi. Ai vào cũng phải khen nước da hồng hào trắng khỏe, khuôn mặt nội giờ không còn được trẻ trung đẹp đẽ như thuở xưa nữa mà thay vào đó là những những nếp nhăn chằng chịt. Nghe bố tôi nói rằng nội tôi ngày xưa xinh lắm, đẹp lắm và cho đến bây giờ cái tuổi xế bóng chiều tôi vẫn thấy nội tôi rất đẹp. Đó là vì nước da trắng vốn có của nội, là mái tóc tuy đã ở cái tuổi tám mốt nhưng lại chỉ điểm vài sợi trắng trên đầu. Khi gội đầu thì không còn nhìn thấy những sợi trắng đó nữa. Mái tóc dài ngày xưa của bà được cắt ngắn đi cho gọn gàng và dễ gội. Khuôn mặt ấy vẫn phúc hậu như ngày nào nhưng lại thật là đáng thương khi khuôn mặt ngày càng béo ra, không phải vì béo tốt mà là do bệnh. Nói đúng hơn là bị phù mặt, những vết nám chấm to như những mụn ruồi xuất hiện trên mặt của bà. Mắt của bà híp lại, đôi lông mày rụng hết phần dưới đi, mi mắt cũng rụng còn lại những sợ mi ngắn cũn. Điều đó không làm bà xấu đi mà làm bà đẹp hơn vì sau căn bệnh ấy bà vẫn đẹp, vẫn trẻ như vẫn còn sáu mươi.
Dáng hình của nội tôi giờ đây vì bệnh mà béo lên, nhưng khổ nỗi bà chỉ béo mỗi phần bụng còn chân tay thì lại gầy gò. Không kể đến cánh tay bên phải bị liệt, bà không thể tự xúc cơm được nữa mà phải có người súc cho. Còn gì khổ hơn khi mất đi một cánh tay, tôi thương bà tôi nhiều lắm cả cuộc đời tu nhân tích đức mà đến cuối đời lại không thể sống một cuộc sống an lành. Nhiều khi nội tôi khóc như trẻ con, những nếp nhăn xô lại và những giọt nước mắt ào ra trên hai gò má. Cái miệng mếu xệch đi trông mà không kìm được nước mắt, gặp người thân đi xa về bà càng khóc nhiều hơn. Mỗi đêm bà dậy đi vệ sinh tôi tỉnh giấc nghe thấy những hơi thở khó khăn của bà mà chạnh lòng nghĩ bản thân chưa làm được gì cho bà. Cứ mỗi lần đứng lên ngồi xuống là cả một sự khó nhọc của bà ngay cả khi lật mình khi ngủ nữa.
Bà tôi cơ cực vậy đấy và giờ đây tôi yêu thương bà hơn bất cứ điều gì, cả cuộc đời ấy tôi sẽ cố gắng giúp cho bà vui mỗi ngày. Mai này lớn lên tôi sẽ trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho những người bà thoát khỏi căn bệnh quái ác kia.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư