Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 9
01/04/2018 18:51:27

Phân tích 3 khổ đầu Mùa xuân nho nhỏ (có phân tích nghệ thuật)

2 trả lời
Hỏi chi tiết
11.030
24
10
..Mùa xuân là hoa nở trên nhành mai
Mùa xuân là chim hót trên cành cây
Mùa xuân là ánh mắt em nhìn ai
Thoáng trên mắt môi bao nụ cười...
Mùa xuân, đó có thế gọi là một khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong năm. Nói đến mùa xuân là ta dường như đang nói đến lòng yêu đời đang cuồn cuộn chảy và những mơ ước cháy bỏng của con người trong cuộc sống. Có lẽ chính vì vậy mà từ lâu mùa xuân đã trở thành một đề tài quen thuộc của các nhà thơ. Viết về mùa xuân, thì mỗi thi nhân đều có được những vần thơ thật hay, thật đặc trưng và nhất là đều mang được tính độc đáo riêng của mình, ở đây, ta chỉ nói về hình ảnh của mùa xuân trong bài thơ quen thuộc “Mùa xuân nho nhỏ’’ của nhà thơ Thanh Hải.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã phác họa lên một bức tranh mùa xuân trước mắt chúng ta giữa khung cảnh thiên nhiên và đất trời, vũ trụ:
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi! Con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời...
Khung cảnh mùa xuân dần dần được hiện ra với một vẻ đẹp thật bình dị, đơn sơ nhưng cũng không kém phần nên thơ và sâu sắc. Ở đây, mùa xuân của Thanh Hải đến với ta không rực rỡ kiêu sa với cánh đào Hà Nội, với những nụ mai vàng đang phô trương sắc thắm, mà chỉ đơn giản là một bông hoa tím đang mọc lên giữa dòng sông nước xanh như lọc. Cánh hoa nghiêng mình xuống mặt nước tựa như gương ấy để nổi bật lên trên một khung trời được in bóng dưới lòng sông, với màu sắc thật nhẹ, thật hài hòa mà cũng rất dễ thương, Thanh Hải đã tạo nên cho bức tranh mùa xuân của mình một nét gì đó vô cùng độc đáo. Và bức tranh ấy lại càng được đẹp hơn, có “hồn” khi cái màu tím kia được nhà thơ tô đậm lên thành “tím biếc”. Gam màu ấy đã được tô vẽ vào bức tranh thật khéo léo, tài tình, làm cho người đọc chúng ta có thể hình dung ra ngay trước mắt cả một bông hoa tím biếc, thật nhỏ, thật xinh, nhưng dường như cũng có đủ khả năng để nhuộm tím cả bầu trời, cả không gian mùa xuân đang căng tràn sức sống. Cái màu tím ấy lan ra, chơi vơi, và khẽ lay động theo những ngọn gió xuân đang thổi lên từ lòng sông xanh mát rượi. Cảnh vật mùa xuân trong bài thơ có lẽ cũng bình dị, giản đơn, và thâm trầm, tĩnh lặng như vùng đất miền Trung quê hương tác giả. Xứ Huế vốn nổi tiếng mộng mơ với núi Ngự sông Hương, với những điệu hò mái nhì mái đẩy, giờ lại càng thêm xinh đẹp dưới ngòi bút tô vẽ của nhà thơ...
Bức tranh thiên nhiên kia nãy giờ đang tĩnh lặng như chất chứa suy tư, chợt sinh động và “sống” hẳn lên vì một nét đâm ngang của cánh chim chiền chiện:
Ơi! Con chim chiền chiên
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng!
Bức tranh ấy giờ đây chợt đẹp hẳn lên và cũng độc đáo hơn vì có sự pha trộn giữa hai sắc màu: hài hoa (xanh, tím) và lung linh rực rỡ (long lanh). Câu thơ giờ cũng mang một nét gì đó lạ lùng chừng như là vô lí; con chim chiền chiện mà lại hót đến vang cả trời! Thực ra, khoảng trời ấy chính là khoảng không gian của riêng tác giả, trong tim tác giả, vì vậy mà chỉ có một mình tác giả mới cảm nhận được và nghe thấy được mà thôi. Tâm hồn nhà thơ nhỏ bé trước đất trời, chính vì vậy mà tất cả mọi cảnh của tâm hồn ấy cũng trở nên nhỏ xinh và dễ thương đến lạ: con chim nhỏ của mùa xuân nhỏ trong một khoảng không gian nhỏ. Nhưng chính cái “nhỏ” ấy đã phần nào tạo nên được nét độc đáo riêng trong thế đối lập của câu thơ. Tâm hồn ấy, trái tim ấy tuy nhỏ nhưng chỉ chính nó mới cảm nhận được hết mùa xuân của đất trời và vũ trụ thiên nhiên... Và giờ đây tiếng chim lại vang lên, tiếng chim quen thuộc của đồng quê dân dã:
Ồ!tiếng hát vui say
Con chim chiền chiện
Trên đồng lúa chiêm
Xuân chao mình bay liệng...
(Tố Hữu)
Say mê với tiếng chim, trước mắt nhà thơ dường như xuất hiện những giọt long lanh đang nhẹ nhàng rơi xuống: “Từng giọt long lanh rơi, Tôi đưa tay tôi hứng!”.
“Từng giọt long lanh”... giọt gì? Giọt nắng, giọt sương, giọt hạnh phúc, hay là giọt xuân đang êm đềm rơi xuống từ cánh chim chiền chiện nhỏ đang tung mình bay lượn để ban phát mùa xuân đến cho mọi người? Nhưng chính xác hơn nhất có lẽ là giọt tiếng chim, giọt tiếng chim mà chỉ có một mình tác giả cảm nhận được, và “trông thấy” được! Nhìn được những vật mà mắt thường không thấy có lẽ do Thanh Hải đang nhìn bằng con mắt của một nhà thơ. Tiếng chim thì nghe, nhưng ở đây tác giả lại nhìn. Hiện tượng chuyến đổi cảm giác này lẽ ra chỉ có được ở những người say. Câu thơ đang vô lí giờ lại bỗng nhiên hợp lí. Quả thật Thanh Hải đang say, ông say trước khung cảnh thiên nhiên vào mùa xuân thật xinh tươi, đẹp đẽ, say vì nàng chúa xuân quá diễm lễ, yêu kiều. Và từ đó trân trọng, thật nhẹ nhàng, tác giả đã đưa tay ra hứng để đón lấy những điều may mắn, cái tốt đẹp và cái “lộc” của mùa xuân đã ban tặng cho tâm hồn của mỗi con người, và đặc biệt là cho tác giả.
Càng đọc thơ Thanh Hải, ta càng thêm cảm thấy thú vị và say sưa. Nhất là sau khi đọc “Mùa xuân nho nhỏ”, ta như thấy được cả men rượu của mùa xuân đang lan tỏa vào đất trời, hòa vào trong lòng mùa xuân và trong lòng người đọc. Đây quả thật đúng là mùa một “mùa xuân nho nhỏ” mà Thanh Hải đã dâng tặng cho đời. Nếu chúng ta biết rằng Thanh Hải viết bài thơ này khi ông đang nằm trên giường bệnh, ông viết không phải vào dịp xuân... và chỉ ít tháng thôi ông đã ra đi mãi mãi... dù sao, bông hoa tím biếc chung với đời, dòng sông xanh biếc của hi vọng, của niềm tin với đời vẫn là hình ảnh nhỏ nhẹ nói với ta bao điều...
 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
25
5
Đằng Tử Y
01/03/2019 20:44:51
ĐỀ: Phân tích các khổ 1,2,3 trong bài thơ “ Mùa xuân nho nhỏ” của nhà thơ Thanh Hải.
BÀI LÀM
Từ xưa đến nay, mùa xuân luôn đem đến cho những người nghệ sĩ nguồn cảm hứng dồi dào bất tận. Chỉ riêng trong văn học nói riêng, đã biết bao những tác phẩm lớn đề cập đến đề tài này. Từ bài “Cáo tật thị chúng” của Thiền sư Mãn Giac, “Cảnh xuân” của nhà vua Trần Nhân Tông… đến “ Gặp xuân” của Tản Đà, “Xuân nhật” của Nguyễn Khuyến, “Chúc Tết” của Tú Xương… rồi lại là “Xuân ca” của Tố Hữu, “Mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử,… Mùa xuân của mỗi vị thi nhân lại mang những cảm xúc khác nhau, buồn xuân có, vui xuân có, nhớ xuân có,.. nhưng riêng với nhà thơ Thanh Hải, một trong những cây bút tiêu biểu của nền văn học miền Nam, thì mùa xuân lại là niềm khao khát được đóng góp sức lực của mình cho Tổ Quốc. Bài thơ mở đầu với cảm xúc trước mùa xuân thiên nhiên và mùa xuân cách mạng qua những khổ thơ sau:
“Mọc giữa dòng sông xanh
….
Cứ đi lên phía trước .”
Nhà thơ Thanh Hải( 1930-1980), tên khai sinh là Phạm Bá Ngoãn, quê ở tỉnh Thừa Thiên- Huế. Trong thời kì kháng Mỹ cứu nước, ông ở lại quê hương hoạt động văn nghệ và là một cây bút có công trong xây dựng nền văn học miền Nam từ những thời kì đầu. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được nhà thơ Thanh Hải viết vào tháng 11/1980, không bao lâu trước khi ông qua đời.
Ở khổ thơ đầu, chỉ bằng vài nét phác họa, nhà thơ Thanh Hải đã cho cảm giác ngất ngây trước một khung cảnh mùa xuân tươi đẹp:
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc”
Bức tranh mùa xuân hiện lên trước mắt chúng ta với vẻ đẹp đơn sơ, giản dị mà lại gợi cảm vô cùng. Màu xanh của sông, bờ cỏ, bầu trời… bao trùm lên cảnh vật. Màu xanh ấy khiến ta chợt nhớ đến màu “Cỏ non xanh tận chân trời”( Nguyễn Du). Nhưng nếu bức tranh mùa xuân của Thanh Hải lại giống hệt bức tranh của Nguyễn Du thì còn gì thi vị? Với phép đảo ngữ, điểm bật lên màu xanh bào trùm kia lại chính là “một bông hoa màu tím”. Sự xuất hiên bất ngờ ấy đã khiến chúng ta phải chậm rãi lại. Bông hoa ấy có thật hay chỉ là dáng hình của niềm tin, hy vọng, là sắc màu quen thuộc của xứ Huế?
Không dừng lại ở đó, vị thi sĩ của miền Nam đã điểm vào bức tranh một âm thanh trong trẻo:
“Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời”
Tiếng hót lanh lảnh của chú chim chiền chiện như khuấy động, làm bừng tỉnh cả thiên nhiên. Cảnh vật nhờ có tiếng chim mà dường như có hồn hơn. Không kìm được, Thanh Hải đã phải thốt lên tiếng lòng náo nức khi phát hiện vẻ đẹp quê hương: “ơi”, “hót chi mà”.
Rồi tiếng chim ấy, hay vẻ đẹp quê hương ấy gần hơn, gần hơn, hóa thành thực thể;
“Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng”
Giot mà nhà thơ nhắc tới là gì nhỉ? Là những giọt sương sớm ban mai? Là những gọt nắng bao trùm lên bức tranh? Hay liệu có phải là tiếng chim chăng? Nghệ thuật chuyển đổi cảm giác của nhà thơ thật thú vị: tiếng chim có tính thính giác đã có tính thị giác. Sự chuyển đổi đó cùng với điệp từ “tôi” đã thể hiện rõ ràng thái độ yêu thương, chân trọng của tác giả trước đất Huế.
Từ mùa xuân thiên nhiên, Thanh Hải đã liên tưởng tới mùa xuân của cách mạng . Một liên tưởng rất thực nhưng lại cũng rất thơ, độc đáp thú vị vô cùng:
“Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy trên lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ”
Bốn câu thơ mang cấu trúc song hành thể hiện rõ hai nhiệm vụ của nhân dân: chiến đấu bảo vệ Tổ quốc và sản xuất làm giàu nước nhà. Hai nhiệm vụ ấy đặt nặng lên vai của người chiến sĩ – “người cầm súng” và người nông dân – “người ra đồng”. Nét đặc sắc của đoạn thơ là việc sáng tạo hình ảnh “lộc”. “Lộc” là chồi non, cành biếc; “lộc” còn tượng trưng cho sự may mắn, niềm an lành trong năm mới. Cùng với hình ảnh đầy tính biểu trưng, là biểu tượng cho sự mạnh mẽ trỗi dậy của đất nước, cách mạng: “người cầm súng” và “người ra đồng” và hình ảnh “lộc”, Thanh Hải đã khắc họa lại bức tranh người người hăng say vì đất nước, cách mạng và lôc mùa xuân lan tỏa khắp nơi. Đó là cảnh bà con chung sức, hồ hởi lao động, chiến đấu với niềm tin tràn đầy:
“Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao”
Tiết tấu đã trở nên nhanh hơn với nhịp thơ 2/3 cùng điệp ngữ “tất cả” và các từ láy “hối hả”, “xôn xao” khiến ta thấy rõ sức sống mùa xuân đang tràn đầy trong lòng người.
Và rồi nhịp điệu thơ trở nên thật trầm lắng, suy tư về mùa xuân của đất nước cùng niềm tin son sắt của nhà thơ về tương lai, vận mệnh Tổ quốc:
“Đất nước bốn ngàn năm
Vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”
Chặng đường lịch sử của đất nước gắn liền với bốn nghìn năm trường tồn, lúc suy vong, lúc hưng thịnh với bao thử thách "vất vả và gian lao". Để có được sự trường tồn ấy, giang sơn gấm vóc này đã thấm bao máu, mồ hôi và cả nước mắt của các thế hệ, của những tháng năm đằng đẵng lúc hưng thịnh, lúc thăng trầm. Nhưng dù trở lực có mạnh đến đâu cũng không khuất phục được dân tộc Việt Nam:
“Sống vững chãi bốn ngàn năm sừng sững
Lưng đeo gươm tay mềm mại bút hoa”
(Huy Cận)
Dân ta tài trí và nhân nghĩa. Bốn nghìn năm lập quốc tỏa sáng nền văn hiến Đại Việt đã khẳng định sức mạnh Việt Nam. Câu thơ "Đất nước như vì sao" là một hình ảnh so sánh đẹp và đầy ý nghĩa. Sao là nguồn sáng lấp lánh, là vẻ đẹp bầu trời, vĩnh hằng trong không gian, và thời gian. So sánh đất nước với vì sao là biểu lộ niềm tự hào đối với đất nước Việt Nam anh hùng, giàu đẹp. Hành trang đi tới tương lai của dân tộc ta không một thế lực nào có thể ngăn cản được: "Cứ đi lên phía trước". Ba tiếng "cứ đi lên" thể hiện chí khí, quyết tâm và niềm tin sắt đá của dân tộc để xây dựng một Việt Nam "dân giàu, nước mạnh".
Tóm lại, chỉ qua 3 khổ thơ ngắn nhưng tràn đầy những cảm xúc mãnh liệt cùng hình ảnh, lời lẽ bình dị đã truyền cảm đến lì lạ. Có lẽ chính vì nó đã là kết tinh của lòng yêu nước cháy bỏng và khao khát được cống hiến cho đất nước, cho cuộc sống tha thiết của nhà thơ Thanh Hải. Đọc thơ ông, ta đã đưa tâm hồn ta về với vẻ đẹp thiên nhiên, truyền thống văn hóa của đất nước.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Câu hỏi Ngữ văn mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo