Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Suy nghĩ của em về hậu quả cuộc chiến tranh đã xảy ra ở Việt Nam

7 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
467
1
2
Nguyễn Thùy Chi
04/08/2019 22:35:39
chiến tranh để lại những đau thương mất mát thiệt hại về nhiều mặt của con người (thương vong,bệnh tật, nỗi đau thể xác....); để lại những tổn thương về mặt tinh thần cho những người còn sống Nó còn để lại thiệt hại về cơ sở vật chất, nến kinh tế bị tàn phá....

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
2
Bạch Phàm
05/08/2019 06:31:02
Những hậu quả do chiến tranh mang lại:
- Để lại những đau thương, mất mát, thiệt hại cho các bên về mặt con người (thương vong, bệnh tật, đau đớn thể xác, chất độc màu da cam,...)
- Thiệt hại về cơ sở vật chất xã hội, nền kinh tế bị tàn phá
- Để lại những tổn thương về mặt tinh thần cho những người còn sống
- Rạn nứt mối quan hệ giữa người – với người, giữa hai đất nước, sự thù hận trỗi dậy, hằn sâu và bám rễ.
1
1
青梅
05/08/2019 07:55:36
Những hậu quả do chiến tranh mang lại:
- Để lại những đau thương, mất mát, thiệt hại cho các bên về mặt con người (thương vong, bệnh tật, đau đớn thể xác, chất độc màu da cam,...)
- Thiệt hại về cơ sở vật chất xã hội, nền kinh tế bị tàn phá
- Để lại những tổn thương về mặt tinh thần cho những người còn sống
- Rạn nứt mối quan hệ giữa người – với người, giữa hai đất nước, sự thù hận trỗi dậy, hằn sâu và bám rễ.
- Giai cấp nắm quyền thì đấu đá lẫn nhau, quyền lực bị tập trung vào một người hoặc một nhóm người. Tham nhũng hoành hành. Những vụ án tham nhũng với quy mô lớn xảy ra nhiều hơn, thực chất đó chỉ là kết quả của những cuộc đấu đá lẫn nhau của những phe cánh chính trị.
- Nền kinh tế bắt đầu lũng đoạn và có dấu hiệu của sụp đổ. Lạm phát tăng chóng mặt. Chênh lệch giàu nghèo ngày càng gia tăng. Bóc lột trong lao động ngày càng nhiều mà không được giải quyết. Nền kinh tế bắt đầu lệ thuộc vào nước ngoài ngày càng nhiều đến nỗi khó có thể duy trì được đất nước.
- Người dân mất gần hết các quyền công dân, trong đó quan trọng nhất là quyền tự do
0
1
(•‿•)
05/08/2019 09:20:08
Ngày nay nhìn những ngôi mộ liệt sĩ nằm dài theo dọc miền đất nước ta không khỏi xót xa và căm hận chiến tranh. Không chỉ để lại đau thương cho những con người thời chiến ngày ấy. Mà đến bây giờ khi đã sống giữa thời bình những ám ảnh về năm tháng bom đạn vẫn không ngừng ẩn hiện trong giấc mơ người lính. Có người lính già bao năm chinh chiến, ngày trở về vợ, con không nhận ra. Hay nhiễm trong mình chất độc màu da cam, di truyền cho bao thế hệ con cháu trong gia đình. Có thể nói tàn dư mà chiến tranh để lại ta chẳng thể đếm hết được bằng những con số. Thời gian dường như phai mờ tất cả nhưng những hồi ức về chiến tranh, chiến trường cứ mãi ăn sâu vào tâm trí bao người. Chung quy, chiến tranh bùng nổ cũng bởi sự ích kỉ của con người, ham mê lợi ích trước mắt mà đem lầm than gieo vào đầu người dân vô tội. Tất yếu chiến tranh có cuộc chiến phi nghĩa và cuộc chiến chính nghĩa. Nếu chiến tranh vì bảo vệ chính nghĩa, những điều đúng đắn được cả thế giới ủng hộ nhằm đổi lấy hòa bình thì ta có thể chấp nhận đánh đổi. Nhưng cũng có những cuộc chiến tranh phi nghĩa chỉ vì tranh giành đất đai, quyền lực mà đem tính mạng của quân dân nướng trên ngọn lửa hung tàn. Những cuộc chiến đó cần được lên án và sớm ngăn chặn.
Muốn hòa bình phải chấm dứt chiến tranh. Đúng là như vậy! Chỉ khi chiến tranh qua đi, hòa bình mới được lập lại. Ngày nay chúng ta được sống trong hòa bình. Hằng năm đến ngày 21 tháng 9 "Chuông Hòa bình" ở Trụ sở Liên Hiệp Quốc (tại thành phố New York, Hoa Kì) bắt đầu ngân vang báo hiệu. Chuông này được đúc từ các đồng tiền kim loại quyên góp của các trẻ em từ khắp các châu lục ngoại trừ châu Phi. Đó là món quà tặng của "Hiệp hội Liên Hiệp Quốc" của Nhật Bản, và được coi như "một lời nhắc nhở về phí tổn nhân mạng cho chiến tranh". Các chữ khắc ghi trên mặt chuông như sau: "Vạn tuế hòa bình tuyệt đối trên thế giới". Hay các cuộc thi dành cho thiếu nhi về hòa bình cũng được mở rộng hơn để các bạn nhỏ năm châu có thể hiểu và trân trọng nền hòa bình hiện tại đang có. Hoặc giải Nobel Hòa Bình năm nào cũng tìm được chủ nhân xứng đáng có công lao trong việc giữ gìn hòa bình dân tộc, quốc gia và toàn thế giới. Tuy nhiên ta thấy, theo thống kê năm 2018 nền hòa bình thế giới trong vòng mười năm nay đang bị đe dọa bởi các cuộc xung đột ở Trung Đông và Bắc Phi. Tôi từng đọc được một thông tin, xin được trích dẫn như sau: "Chỉ số Hòa bình Toàn cầu (GPI) do IEP công bố cho thấy nền hòa bình tại 92 quốc gia suy giảm trong năm ngoái, trong khi chỉ cải thiện tại 71 quốc gia. Ông Killelea cho biết xu hướng đáng lo ngại này đã tiếp tục năm thứ tư liên tiếp. Theo chỉ số GPI vừa công bố, Iceland tiếp tục là quốc gia hòa bình nhất thế giới, tiếp theo là New Zealand, Áo, Bồ Đào Nha và Đan Mạch. Trong khi đó, 5 quốc gia ít bình yên nhất thế giới là Somalia, Iraq, Nam Sudan, Afghanistan và Syria. Việt Nam xếp hạng 60 trong tổng số 163 quốc gia, không thay đổi so với năm ngoái, với phân loại hòa bình ở mức "cao". Theo tính toán của IEP, bạo lực làm thiệt hại 14.800 tỷ USD cho nền kinh tế thế giới trong năm 2017, tương đương gần 2.000 USD trên đầu người. Cũng theo nghiên cứu của IEP, nếu những quốc gia kém hòa bình nhất như Syria, Nam Sudan và Iraq trở nên bình yên như Iceland hay New Zealand, nền kinh tế các nước này sẽ có thêm 2.000 USD trên đầu người". Qua đây, ta có thể thấy thế giới luôn quan tâm đến hòa bình và không ngừng tìm cách đễ giữ vững nền hòa bình cho nhân loại. Mỗi người dân chúng ta đều mong muốn một cuộc sống ấm no, không lo nghĩ, không khói lửa chiến tranh. Vậy hãy cùng chung tay để gìn giữ niềm hạnh phúc tự do đang có. Hãy để tiếng nói hòa bình từ trái tim được lan rộng khắp nơi, để mọi nơi đều có thể chấm dứt xung đột, bạo lực, trả lại bầu không khí trong lành cho cuộc sống.
"Hãy cho em bình yên chỉ một phút thôi
Hãy cho em bình yên để được đến trường
Đừng gieo bao sầu đau
Đừng gây thêm niềm đau chia li
Hát vang lên bài ca chung một tấm lòng
Hát vang lên bài ca xóa đi hận thù
Cùng nhau đem hòa bình
Cùng nhau đem niềm vui thần tiên (cho em)"
Lời bài hát ấy chính là lời tôi muốn nhắn gửi đến tất cả. Đừng để chiến tranh xâm lấn nền hòa bình thế giới. Đừng để hận thù đem theo chia li cuốn đi sự bình yên vốn có. Ta chẳng thể phủ nhận đôi khi cần có đấu tranh để đổi lấy hòa bình. Nhưng xin hãy nhớ chiến tranh chỉ là kẻ thủ ác gieo rắc đau thương, hòa bình mới là niềm hy vọng, là khát khao của cả nhân loại.
Hòa bình - chiến tranh hai trạng thái tưởng như tách biệt nhưng vô hình lại gắn kết với nhau. Ở mỗi giai đoạn chúng ta sẽ có những cách nhìn khác nhau về chúng. Là những chủ nhân tương lai, những thế hệ trẻ đang tiếp bước cha anh, chúng ta hãy cùng nhau lan tỏa yêu thương để góp phần xua tan đi bóng tối của chiến tranh để nguồn sáng hòa bình sẽ rực rỡ mãi trên thế gian...
1
1
Nguyễn Thành Trương
05/08/2019 18:20:48
Theo Giáo sư người Mỹ J.M.Xteo-men (J.M.Stellman) và tài liệu của Bộ Quốc phòng Mỹ, trong chiến tranh Việt Nam từ 1961 đến 1971, quân đội Mỹ đã tiến hành 19.000 phi vụ rải hơn 80 triệu lít chất độc hóa học có chứa 366 kg chất đi-ô-xin cực kỳ độc hại xuống 26 nghìn làng, bản Việt Nam, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới môi trường sinh thái và sức khỏe con người.
Hậu quả từ cuộc chiến tranh đã làm gần tám triệu người Việt Nam bị chết và bị thương tật. Hơn 4,8 triệu người bị di chứng chất độc da cam - đi-ô-xin trong đó hơn một triệu người đã chết và hơn 150.000 trẻ em thế hệ thứ hai, thứ ba bị di chứng chất độc đang từng ngày đau đớn. 58 nghìn binh lính Mỹ bị thiệt mạng, 300 nghìn người Mỹ bị tàn phế. Hàng chục nghìn người Mỹ và quân lính các nước chư hầu chịu hậu quả chất độc hóa học và di chứng chiến tranh tại Việt Nam...
Từ những đau thương, mất mát quá lớn đối với con người, với môi trường sống đã hình thành đề tài văn học hậu chiến tranh Việt Nam sau năm 1975.
Rất nhiều nhà văn, các cựu chiến binh Việt Nam và Mỹ cùng tác giả một số nước đã dùng ngòi bút mô tả số phận con người cùng nỗi đau của họ sau cuộc chiến với góc nhìn khác nhau. Mỗi tác phẩm một bức thông điệp gửi cho nhân loại, gửi tới mai sau về sự hủy diệt của chiến tranh, bằng những thứ vũ khí tối tân nhất, cùng những hành động man rợ nhất của chính con người đối với con người. Phần nhiều số tác phẩm chống lại cái ác, tố cáo tội ác của những người âm mưu chủ trương cuộc chiến tranh. Chia sẻ với những số phận bất hạnh, cứu giúp, nâng đỡ họ đứng dậy, giành lại sự sống đang bị cái ác chiến tranh bao vây dồn đuổi trên con đường cùng kiệt.
Ðề tài hậu chiến, mỗi câu chuyện, mỗi tình tiết như một dấu ấn, tưởng như không cần bất kỳ một sự hư cấu nghệ thuật hay một sự tưởng tượng nào vượt được sự thật khủng khiếp của hiện thực đã có. Một hiện thực không bị mờ khuất mà nó luôn hiện hữu trên mỗi con người, mỗi vùng đất nơi chiến tranh đã đi qua. Ðó chính là đối tượng miêu tả của văn học hậu chiến, của những ngòi bút khám phá nỗi đau và sự bất hạnh của con người trong thế giới thời bình.
Các nhà văn Mỹ cùng các cựu binh Mỹ từng có mặt trong cuộc chiến tranh Việt Nam đã viết hơn 500 cuốn sách bằng các thể loại tiểu thuyết, truyện ký, hồi ức về cuộc chiến tranh Việt Nam và hệ lụy của hậu quả chiến tranh trút lên con người, đè nặng tâm hồn, thể xác con người của hai đất nước. Một số tác phẩm từ cái nhìn số phận một cá thể con người cùng nỗi bất hạnh thời hậu chiến để nhìn lại cuộc chiến tranh trước đó. Dù viết dưới thể loại nào, ngôn ngữ độc thoại hay tả trực diện, tự thuật hay sáng tác văn học đều mang dấu ấn hiện đại của thời hậu chiến.
Tác phẩm Ðếm xác, tiểu thuyết của W.Hu-ghít (W.Hughet) miêu tả nỗi kinh hoàng của lính Mỹ tham chiến ở Khe Sanh. Nhìn rõ sự thật, hoài nghi tột cùng, đã đẩy người lính vào những ám ảnh bởi cái chết đau đớn thảm hại. Hậu Khe Sanh là gì? Lại những cuộc đụng độ và "đếm xác". Một sự thật quá sức mường tượng của hư cấu nghệ thuật. Phần lớn các sáng tác dù là tiểu thuyết hay hồi ức, con người cùng số phận của họ luôn là trung tâm của tác phẩm.
Tiểu thuyết Ngày sinh mùng 4 tháng 7 của Giôn Câu-uy-ki (John Cowike) nói về một thế hệ thanh niên có tri thức, có văn hóa của nước Mỹ bị lừa vào cuộc chiến tranh Việt Nam để rồi nhiều người phải gánh nỗi hận vì bị tàn phế suốt cả cuộc đời. Nhân vật Rô-bớt Mu-lơ đã phải thốt lên: "Tôi đã mất ba phần tư thân thể ở Việt Nam. Cuộc đời còn có nghĩa gì đâu. Tất cả những gì đối với tôi đều là vô nghĩa". Ở cuốn Câu chuyện Pu Cô, bằng ngôn ngữ độc thoại La-ri He-nơ-man (Larry Heneman) đẩy hình tượng nhân vật đạt tới thứ ngôn ngữ đối thoại của tiểu thuyết hiện thực. Từ góc nhìn cá thể số phận của một nhân vật là người lính Mỹ để nhìn lại cuộc chiến tranh tàn khốc và vô nghĩa mà họ đã gây ra ở Việt Nam. Ðó cũng là một thông điệp mới về cách nhìn chiến tranh của La-ri He-nơ-man. Chiến tranh theo ông đã dẫn con người tới sự sống vô nghĩa. Ðó là cuộc chiến tranh phi nghĩa?
Tác giả Giôn Ni-cô-lai (John Nicholair) với tiểu thuyết Máu Mỹ không chỉ lên án sự tàn bạo của cuộc chiến tranh, coi thường chủ trương gây ra cuộc chiến tranh với Việt Nam là kẻ sát nhân và ông đã ví chiến trường như một cái chợ bán thịt người. Ðiều sâu sắc trong tiểu thuyết Máu Mỹ, chiến tranh mới chỉ kết thúc ở chiến trường, nhưng chiến tranh vẫn đeo đẳng người lính Mỹ về tận nước Mỹ tàn phá cuộc đời của họ. Chỉ có dòng văn học hậu chiến tranh Việt Nam mới có hình ảnh kết cục với người Mỹ như thế. Nhưng suy cho cùng đó là số phận con người mà bất kỳ cuộc chiến tranh nào, người lính cũng phải gánh chịu.
Trong cuốn hồi ký Cha con tôi - NXB Chính trị Quốc gia dịch in 1998, tác giả Ðô đốc E.Giăn-oan (E.Junwalt) đã thú nhận nỗi bi thảm của gia đình mình. Ông viết: "Do những mệnh lệnh mà tôi đã đưa ra để tăng cường rải chất độc da cam ở miền Nam Việt Nam. Lúc đó, trong ý thức tôi không hề nghi ngờ rằng, cuối cùng bằng cách gián tiếp, tôi đã phải chịu trách nhiệm trước việc En-mô con trai tôi khi đó đang đi tuần tiễu ở Việt Nam, những vùng mà chính tôi đã ra lệnh rải thảm chất độc. En-mô và cả đứa cháu nội của tôi sau này cũng bị nhiễm nặng chất da cam. Ðiều đó đã biến tôi thành một công cụ trong tấm thảm kịch của gia đình mình. Những gì đã xảy ra đối với con trai tôi và Rút-xen cháu tôi đã hằn sâu thêm cảm xúc về sự phù phiếm của cuộc chiến tranh Việt Nam. Nó là bài học đau đớn nhất của cuộc đời tôi".
Nhận ra sự thật, viết lại sự thật bằng cảm và nhận từ chính nỗi đau của người cầm bút, nên hầu như các tiểu thuyết, hồi ký về hậu quả chiến tranh Việt Nam đều được mô phỏng chủ thể rất rõ ràng. Hình tượng về con người và thảm họa con người sau cuộc chiến tranh được chuyển tải bằng thứ ngôn ngữ của trái tim bị rung động thật sự. Bị cuốn hút bởi một thực tế, một hiện thực không thể tưởng tượng, không thể hư cấu hơn, tự nó đã làm nên giá trị tư tưởng của tác phẩm. Một cuộc chiến tranh xâm lược phi nghĩa đã hủy diệt tận cùng đối với con người, cần phải ngăn chặn những cuộc chiến tranh như thế.
Cuộc chiến tranh Việt Nam đã khép lại gần 40 năm, nhưng hậu quả của nó vẫn còn đang tiếp diễn và ngày càng nặng nề. Chúng tôi, các nhà văn Việt Nam kêu gọi các nhà văn Mỹ với lương tâm và thiên chức của người cầm bút hãy tiếp tục viết về đề tài hậu quả chiến tranh nhằm thức tỉnh lương tri nhân loại cùng Chính phủ Mỹ, chính phủ các nước có liên quan để họ có hành động vì sự sống và số phận những con người đang gánh chịu hậu quả từ cuộc chiến tranh Việt Nam.
1
2
Nguyễn Thành Trương
05/08/2019 18:21:52
"Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới,
Gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới.
Quân xâm lược bành trướng dã man
Đã giày xéo mảnh đất tiền phương..."
Ti vi chiếu hình ảnh những năm tháng hào hùng đã qua của lịch sử dân tộc Việt Nam, giai điệu bài hát "Chiến đấu vì độc lập tự do" vang lên dồn dập, linh thiêng vô cùng. Làm sao tôi có thể hiểu hết những gian khổ mà chiến tranh đã gây ra khi đang sống hạnh phúc tận hưởng nền hòa bình, độc lập? Tôi chợt giật mình nghĩ về chiến tranh - hòa bình, phải chăng giữa chúng có một sợi dây vô hình nào đó kết nối?
Ngày bé vẫn cứ hay hỏi mẹ, chiến tranh là gì, mẹ tôi khi ấy chỉ nói lớn lên con sẽ biết. Tôi đã đọc rất nhiều bài viết về chiến tranh, tra từ điển nhưng cốt lõi rút ra được rằng, chiến tranh chính "là hiện tượng chính trị - xã hội có tính chất lịch sử, sự tiếp tục của chính trị bằng bạo lực giữa các tập đoàn xã hội trong một nước hoặc giữa các nước hay liên minh các nước với nhau. Đặc trưng của chiến tranh là đấu tranh vũ trang có tổ chức, theo những quy tắc nhất định và thường kết hợp với các hình thức đấu tranh khác (chính trị, kinh tế, ngoại giao,...)". Không chỉ dừng lại ở đó, với riêng tôi, chiến tranh còn là nỗi ám ảnh ghê sợ của một thời máu lửa, chồng chéo đau thương và là thứ đã cướp đi sự sống của bao con người. Tôi chẳng thích chiến tranh nhưng nếu không có chiến tranh sẽ không thể có hòa bình. Hòa bình "là trạng thái xã hội không có chiến tranh, không dùng vũ lực để giải quyết các tranh chấp trong quan hệ giữa các quốc gia, dân tộc, các nhóm chính trị xã hội. Hòa bình đối ngược với chiến tranh. Trong xã hội có nhiều chính đảng, hòa bình cũng được mô tả bởi mối quan hệ giữa các đảng phái trong sự tôn trọng lẫn nhau và theo công lý. Nhìn chung hòa bình thường không liên tục, luôn bị gián đoạn bởi các cuộc chiến tranh". Thế hệ chúng ta sinh ra đã được sống trong hòa bình, được hưởng nền độc lập, tự do, được làm những điều mình thích, được sống đúng quyền của mình. Và đặc biệt hòa bình chính là cảm giác bình yên, không có đau thương, mất mát. Đọc báo, xem tin tức, đọc sách tôi vẫn hay thấy những bài viết về chiến tranh hay hòa bình và đôi khi tôi cũng tự hỏi tại sao cứ phải có chiến tranh khi con người sống yêu thương có phải sẽ tốt hơn không?
Chiến tranh bùng nổ khi giới hạn của tình thương đạt đến đỉnh điểm không thể níu giữ được nữa. Chúng ta biết nhân loại đã trải qua bao cuộc chiến đẫm máu là Chiến tranh thế giới thứ Nhất, Chiến tranh thế giới thứ Hai ở thế kỉ XX. Dù đã sang thế kỉ XXI nhưng tàn dư của nó vẫn còn lại ít nhiều. Chẳng kể đến khi học lịch sử, ta đều đã thấy sức tàn phá của nó nặng nề như thế nào, hàng nghìn quả bom bị ném vào cả triệu con người vô tội. Nhật Bản sau chiến tranh mất nhiều năm để gây dựng lại đất nước, những quốc gia thua cuộc lâm vào khủng hoảng. Khắp nơi nơi trên thế giới rơi vào cảnh không nhà, không người thân, lâm vào khốn cùng. Không cần đi xa ra thế giới, quay về Việt Nam, lịch sử Việt Nam từng trải qua biết bao cuộc xâm lược, đấu tranh để đổi lấy nền độc lập ngày hôm nay. Chiến tranh, bao thanh niên phải lên đường từ giả mẹ già, con thơ để ra chiến trường, đi mà không biết ngày về:
"Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành"
(Tây Tiến - Quang Dũng)
Ngày nay nhìn những ngôi mộ liệt sĩ nằm dài theo dọc miền đất nước ta không khỏi xót xa và căm hận chiến tranh. Không chỉ để lại đau thương cho những con người thời chiến ngày ấy. Mà đến bây giờ khi đã sống giữa thời bình những ám ảnh về năm tháng bom đạn vẫn không ngừng ẩn hiện trong giấc mơ người lính. Có người lính già bao năm chinh chiến, ngày trở về vợ, con không nhận ra. Hay nhiễm trong mình chất độc màu da cam, di truyền cho bao thế hệ con cháu trong gia đình. Có thể nói tàn dư mà chiến tranh để lại ta chẳng thể đếm hết được bằng những con số. Thời gian dường như phai mờ tất cả nhưng những hồi ức về chiến tranh, chiến trường cứ mãi ăn sâu vào tâm trí bao người. Chung quy, chiến tranh bùng nổ cũng bởi sự ích kỉ của con người, ham mê lợi ích trước mắt mà đem lầm than gieo vào đầu người dân vô tội. Tất yếu chiến tranh có cuộc chiến phi nghĩa và cuộc chiến chính nghĩa. Nếu chiến tranh vì bảo vệ chính nghĩa, những điều đúng đắn được cả thế giới ủng hộ nhằm đổi lấy hòa bình thì ta có thể chấp nhận đánh đổi. Nhưng cũng có những cuộc chiến tranh phi nghĩa chỉ vì tranh giành đất đai, quyền lực mà đem tính mạng của quân dân nướng trên ngọn lửa hung tàn. Những cuộc chiến đó cần được lên án và sớm ngăn chặn.
Muốn hòa bình phải chấm dứt chiến tranh. Đúng là như vậy! Chỉ khi chiến tranh qua đi, hòa bình mới được lập lại. Ngày nay chúng ta được sống trong hòa bình. Hằng năm đến ngày 21 tháng 9 "Chuông Hòa bình" ở Trụ sở Liên Hiệp Quốc (tại thành phố New York, Hoa Kì) bắt đầu ngân vang báo hiệu. Chuông này được đúc từ các đồng tiền kim loại quyên góp của các trẻ em từ khắp các châu lục ngoại trừ châu Phi. Đó là món quà tặng của "Hiệp hội Liên Hiệp Quốc" của Nhật Bản, và được coi như "một lời nhắc nhở về phí tổn nhân mạng cho chiến tranh". Các chữ khắc ghi trên mặt chuông như sau: "Vạn tuế hòa bình tuyệt đối trên thế giới". Hay các cuộc thi dành cho thiếu nhi về hòa bình cũng được mở rộng hơn để các bạn nhỏ năm châu có thể hiểu và trân trọng nền hòa bình hiện tại đang có. Hoặc giải Nobel Hòa Bình năm nào cũng tìm được chủ nhân xứng đáng có công lao trong việc giữ gìn hòa bình dân tộc, quốc gia và toàn thế giới. Tuy nhiên ta thấy, theo thống kê năm 2018 nền hòa bình thế giới trong vòng mười năm nay đang bị đe dọa bởi các cuộc xung đột ở Trung Đông và Bắc Phi. Tôi từng đọc được một thông tin, xin được trích dẫn như sau: "Chỉ số Hòa bình Toàn cầu (GPI) do IEP công bố cho thấy nền hòa bình tại 92 quốc gia suy giảm trong năm ngoái, trong khi chỉ cải thiện tại 71 quốc gia. Ông Killelea cho biết xu hướng đáng lo ngại này đã tiếp tục năm thứ tư liên tiếp. Theo chỉ số GPI vừa công bố, Iceland tiếp tục là quốc gia hòa bình nhất thế giới, tiếp theo là New Zealand, Áo, Bồ Đào Nha và Đan Mạch. Trong khi đó, 5 quốc gia ít bình yên nhất thế giới là Somalia, Iraq, Nam Sudan, Afghanistan và Syria. Việt Nam xếp hạng 60 trong tổng số 163 quốc gia, không thay đổi so với năm ngoái, với phân loại hòa bình ở mức "cao". Theo tính toán của IEP, bạo lực làm thiệt hại 14.800 tỷ USD cho nền kinh tế thế giới trong năm 2017, tương đương gần 2.000 USD trên đầu người. Cũng theo nghiên cứu của IEP, nếu những quốc gia kém hòa bình nhất như Syria, Nam Sudan và Iraq trở nên bình yên như Iceland hay New Zealand, nền kinh tế các nước này sẽ có thêm 2.000 USD trên đầu người". Qua đây, ta có thể thấy thế giới luôn quan tâm đến hòa bình và không ngừng tìm cách đễ giữ vững nền hòa bình cho nhân loại. Mỗi người dân chúng ta đều mong muốn một cuộc sống ấm no, không lo nghĩ, không khói lửa chiến tranh. Vậy hãy cùng chung tay để gìn giữ niềm hạnh phúc tự do đang có. Hãy để tiếng nói hòa bình từ trái tim được lan rộng khắp nơi, để mọi nơi đều có thể chấm dứt xung đột, bạo lực, trả lại bầu không khí trong lành cho cuộc sống.
"Hãy cho em bình yên chỉ một phút thôi
Hãy cho em bình yên để được đến trường
Đừng gieo bao sầu đau
Đừng gây thêm niềm đau chia li
Hát vang lên bài ca chung một tấm lòng
Hát vang lên bài ca xóa đi hận thù
Cùng nhau đem hòa bình
Cùng nhau đem niềm vui thần tiên (cho em)"
Lời bài hát ấy chính là lời tôi muốn nhắn gửi đến tất cả. Đừng để chiến tranh xâm lấn nền hòa bình thế giới. Đừng để hận thù đem theo chia li cuốn đi sự bình yên vốn có. Ta chẳng thể phủ nhận đôi khi cần có đấu tranh để đổi lấy hòa bình. Nhưng xin hãy nhớ chiến tranh chỉ là kẻ thủ ác gieo rắc đau thương, hòa bình mới là niềm hy vọng, là khát khao của cả nhân loại.
Hòa bình - chiến tranh hai trạng thái tưởng như tách biệt nhưng vô hình lại gắn kết với nhau. Ở mỗi giai đoạn chúng ta sẽ có những cách nhìn khác nhau về chúng. Là những chủ nhân tương lai, những thế hệ trẻ đang tiếp bước cha anh, chúng ta hãy cùng nhau lan tỏa yêu thương để góp phần xua tan đi bóng tối của chiến tranh để nguồn sáng hòa bình sẽ rực rỡ mãi trên thế gian...
1
1
Nguyễn Thành Trương
05/08/2019 18:22:13
Nhắc đến chiến tranh thì ai cũng biết nó chỉ mang đến hại nhiều hơn lợi. Mọi cuộc chiến đều vô nghĩa. Nhưng không phải ai cũng hiểu hết tất cả những hậu quả mà nó mang đến, có những tưởng chừng như không hề liên quan gì tới chúng ta nhưng hoá ra nó lại ảnh hưởng tới chúng ta rất nhiều mà chúng ta không hề hay biết.
Trước khi chiến tranh, xã hội bắt đầu mục nát
Nếu bạn đủ hiểu biết, bạn sẽ có thể biết được một cuộc chiến sắp nổ ra ở một đất nước nào đó. Xã hội bắt đầu thối rửa, bất công xảy ra thường xuyên. Tệ nạn, tội phạm diễn ra hàng loạt. Lối sống của con người bị thối rửa, người ta bắt đầu quan tâm đến những chuyện không nên quan tâm, làm những chuyện không nên làm. Giai cấp nắm quyền thì đấu đá lẫn nhau, quyền lực bị tập trung vào một người hoặc một nhóm người. Tham nhũng hoành hành. Những vụ án tham nhũng với quy mô lớn xảy ra nhiều hơn, thực chất đó chỉ là kết quả của những cuộc đấu đá lẫn nhau của những phe cánh chính trị. Nhưng đáng tiếc nhất vẫn là đạo đức con người đã bị xuống cấp trầm trọng. Đạo đức ở đây không chỉ là kính trọng, thiện ác, mà nó là cả cái cách sống của con người. Người ta không còn sống đúng mục đích nữa.
Kinh tế sụp đổ
Nền kinh tế bắt đầu lũng đoạn và có dấu hiệu của sụp đổ. Lạm phát tăng chóng mặt. Chênh lệch giàu nghèo ngày càng gia tăng. Bóc lột trong lao động ngày càng nhiều mà không được giải quyết. Nền kinh tế bắt đầu lệ thuộc vào nước ngoài ngày càng nhiều đến nỗi khó có thể duy trì được đất nước. Trước dấu hiệu đó, hoặc là họ phải chiến tranh để lấy chiến tranh phục vụ cho đất nước, hoặc là sẽ bị nước khác thôn tín bằng vũ lực hoặc kinh tế. Nói một chút về chuyện xâm chiếm về kinh tế, nói một cách dễ hiểu, cả chính phủ cũng bị lệ thuộc vào nước ngoài, từ đó nước ngoài đòi hỏi thêm nhiều yêu sách. Các công ty của quốc gia xâm lược bắt đầu đổ bộ vào đất nước, thuê mướn nhân công với giá rẻ mạt, bóc lột người lao động mà giai cấp nắm quyền không làm gì được họ vì họ bị lệ thuộc vào nước ngoài quá nhiều. Nguy hiểm hơn, họ còn đưa người của họ vào ở, xâm lược, thôn tín một cách thầm lặng mà không dùng đến một viên đạn, một người lính. Nhà nước thiếu nợ, bị lệ thuộc kinh tế vào nước ngoài đến nỗi phải bán đi những địa điểm quan trọng cho nước ngoài xây dựng trên đó. Chênh lệch giàu nghèo cũng dẫn đến nguy cơ chiến tranh có thể xảy ra như những thế kỷ 18, 19.
Người dân mất gần hết các quyền công dân, trong đó quan trọng nhất là quyền tự do
Cái này chắc ai cũng biết. Hầu như nói gì, làm gì cũng bị đi tù. Người dân bị bọn tham nhũng tìm mọi cách để vơ vét. Bị bịt miệng, bịt mắt, bịt mũi. Một dấu hiệu dẫn đến một cuộc chiến sắp sửa xảy ra.
Trước một đất nước đang dần sụp đổ đó, hoặc là đất nước đó phải đi xâm lược người khác để lấy chiến tranh nuôi đất nước (như Nhật Bản ngày xưa), hoặc là sẽ bị nước khác xâm lược, hoặc là một cuộc đảo chính sẽ xảy ra.
Khi chiến tranh xảy ra, kinh tế lại càng sụp đổ trầm trọng hơn nữa, sụp đổ hoàn toàn
Chiến tranh xảy ra, mọi ngành kinh tế đều bị trì trệ rồi sụp đổ. Nền kinh tế bắt đầu chỉ phục vụ cho chiến tranh. Chỉ còn lại công nghiệp nặng, tất cả mọi thứ đều sản xuất ra chỉ để phục vụ cho chiến tranh. Mọi thứ chỉ quanh quẩn ở chuyện sản xuất súng đạn, thuốc men, vải, thực phẩm phục vụ cho chiến tranh. Tiền bắt đầu mất giá nhanh đến chóng mặt, mất giá đến nỗi tiền chỉ còn là giấy, vàng chỉ còn là kim loại. Có tiền, có vàng cũng chẳng mua được gì vì lúc này thực phẩm và thuốc men mới là thứ quan trọng và khan hiếm đến nối không có để sử dụng. Ruộng nương đều phải trồng những loại cây phục vụ cho chiến tranh như cao su, bông, đai. Người nông dân phải đi phục vụ cho hậu cần, làm việc không công. Tất cả mọi người, từ trẻ em cho đến người già, ai có thể làm việc được đều phải làm việc phục vụ cho chiến tranh.
Chết chóc
Cái này thì ai cũng biết, nhưng tôi sẽ nói thứ khác, thứ mà không phải ai cũng biết. Cái việc những người lính bị chết, vợ mất chồng, cha mẹ mất con, con mất cha thì quá bình thường rồi. Ở đây tôi sẽ nói tới dân thường bị chết.
Đừng nghĩ chiến tranh là họ chỉ đánh nhau mà để cho dân được yên ổn. Không hề, bất kỳ cuộc chiến nào, một khi phe tấn công tràn đến đâu thì họ sẽ cướp bóc, giết chóc đến đấy không chừa một ai. Đừng nghĩ người dân sẽ được yên ổn. Họ đánh để họ chiếm đất, họ chiếm tài nguyên chứ không phải để gánh một đống người dân, không có ăn lại còn phải lo cho dân nữa, không hề. Nhưng những chuyện như vậy đều bị giấu kín nên hầu như không ai biết cả.
Cướp bóc trong chiến tranh
Binh lính không mang theo nhiều thức ăn, lương thực mà họ mang theo chỉ đủ cho cuộc hành quân. Tất cả những đại đội đều phải tự nuôi mình bằng cách chiếm lấy những gì có được ở những nơi họ đi qua, đó là một chi tiết nhỏ của việc lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Khi họ đến một nơi nào đó, họ sẽ cướp bóc hết tất cả những thứ ở đó để có thể đi tiếp, có thể chiến đấu tiếp. Những gì còn lại chỉ là một đống hoang tàn. Ngay cả phe nhà, cướp bóc cũng xảy ra, đó là cái mà họ gọi là trưng thu lương thực để nuôi lính, thực chất vẫn là cướp bóp.
Hãm hiếp
Trong môi trường quân đội, hầu như toàn bộ đều là nam giới, nhu cầu tình dục vô cùng cao. Một khi chiếm được một nơi nào đó, việc hãm hiếp chắc chắn sẽ xảy ra. Thử nghĩ xem, hàng mấy năm trời mà không làm gì, và những gì tích tụ trong đó được giải phóng ra sẽ như thế nào? Có rất nhiều cuộc hãm hiếp dã man đến nỗi nạn nhân tử vong ngay tại chỗ. Hàng chục người hãm hiếp một cô gái, hết người này đến người kia. Chỉ huy ra lệnh cho binh lính được phép tự do cướp bóc, hãm hiếp, đó là cách tốt nhất để lấy lại tinh thần cho binh sĩ. Ở các trại lính, họ thuê gái điếm phục vụ tinh thần cho quân nhân.
Tù nhân chiến tranh
Đừng nghĩ tù nhân chiến tranh chỉ là những binh lính của phe bại trận, suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm. Tất cả phe bại trận, dù là lính hay thường dân đều bị bắt làm tù binh, phải lao động để phục vụ cho họ như một nô lệ. Không thuốc men, thiếu thốn lương thực trầm trọng. Họ bị đưa đến những trại tù tập trung ở xa đến nỗi họ không cần phải canh gác, bất kỳ kẻ nào muốn bỏ chạy cũng không thể sống cho đến khi đến được nơi có người sống. Ở đó họ bắt phải làm việc cho đến chết, chiến tranh xảy ra bao lâu thì họ phải ở đó làm việc bấy lâu, có khi phải làm việc cả đời mà chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Khi phe nắm giữ tù binh bị thua, họ sẽ giết chết tù binh để họ không trở thành binh lính của đối thủ. Những trại tù như vậy không khác nào địa ngục trần gian, một khi vào đó thì chỉ có chết ở đó, không thể nào thoát khỏi được.
Người vô gia cư
Một khi chiến tranh đi đến đâu, đất đai đều bị chiếm đóng, người dân bị mất đất của mình, họ không còn gì để chứng minh phần đất của họ. Vậy là họ không có nhà, không có tài sản. Chưa kể những người dân tị nạn do chiến tranh, quê nhà bị tàn phá, đất đai, nhà cửa đều không còn và họ cũng không còn cách nào để lấy lại. Họ phải lang thang từ nơi này qua nơi khác, không có giấy tờ để chứng minh mình là công dân của một nơi nào đó. Họ phải trốn chui chốn nhủi để khỏi phải bị bắt làm tù nhân chiến tranh, nhưng họ cũng phải làm việc để có thể tồn tại. Cứ thế, họ phải đi hết nơi này đến nơi khác. Ở những nơi chiến tranh chưa xảy ra, họ đều không chấp nhận người vô gia cư, những người này có thể cướp bóc, giết người mà sẽ không ai biết họ là ai, do đó họ không bao giờ cho phép người vô gia cư có mặt ở thành phố, thị trấn của họ. Một khi gặp bất kỳ người vô gia cư nào, họ sẽ bắt, nếu may mắn sẽ bị trụt xuất về đất nước của họ, còn không sẽ phải trở thành tù binh phục vụ cho chiến tranh. Những con người này cứ sống trốn chui chốn nhủi như thế cho đến khi chiến tranh kết thúc, có khi là cả đời. Một cuộc sống vô cùng thiếu thốn như thế khiến họ có thể chết ngoài đường bất kỳ lúc nào.
Đầu cơ
Khi chiến tranh nổ ra, lúc này chỉ còn lương thực, thuốc và vũ khí là quan trọng. Những kẻ đầu cơ sẽ lợi dụng cơ hội này để tích trữ hàng hoá. Chúng vơ vét hàng hoá rồi tích trữ, làm hàng hoá trên thị trường khan hiếm đến cực độ, rồi chúng bán ra với giá cao ngất ngưởng. Chúng cũng mua những mặt hàng ấy ở những nơi không có chiến tranh rồi đem về bán cho cả hai phe với giá cao ngất ngưởng. Vàng chúng thu được sẽ được gửi ở những nơi rất an toàn, những nơi ấy chiến tranh chắc chắn sẽ không xảy ra. Những nước bán sản phẩm phục vụ cho chiến tranh cũng trở nên giàu có nhờ điều đó.
Sau chiến tranh, tham nhũng lại xảy ra gấp nhiều lần
Khi chiến tranh kết thúc, một thời kỳ đen tối lại đến. Phe thắng trận bắt đầu tái thiết đất nước. Họ đưa người của họ vào quản lý toàn bộ mọi thứ. Những người đó sẽ lợi dụng cơ hội để vơ vét của cải, cướp bóc tài sản. Những kẻ lãnh đạo sẽ chiếm lấy đất đai, nhà cửa, tài sản của người dân. Lúc này hầu như mọi giấy tờ đều không còn, nếu còn cũng không còn giá trị nữa. Những tên tham nhũng trở nên giàu có nhờ chiếm lấy tài sản của phe bại trận, kể cả của phe nhà.
Tự do lại không hề có
Phe thắng trận sẽ tiêu diệt triệt để phe bại trận bằng mọi cách. Bất kỳ hình thức nào dính dáng một chút đến phe bên kia đều sẽ bị bắt bớ, giết chóc mà không cần phải có công lý hay một thứ gì tương tự như vậy. Người dân lại bị bóc lột mà không hề được lên tiếng, những kẻ tham nhũng, lạm quyền cũng lợi dụng điều đó mà trục lợi cho mình. Người dân sẽ bị mất hết tất cả mọi quyền, bị áp bức, bóc lột mà không thể làm được gì.
Tóm lại, mọi cuộc chiến tranh đều là vô nghĩa, chúng không nên xảy ra, chỉ khi nào không còn cách nào nữa mới dùng chiến tranh để giải quyết. Khi chiến tranh kết thúc rồi, chưa chắc chế độ mới được xác lập đã tốt hơn chế độ trước, thậm chí còn thảm bại hơn rất nhiều lần. Người ta đưa ra chiến tranh với lý do vô cùng hợp lý, nhưng tất cả chỉ là một hình thức che mắt để che giấu lý do thực sự đằng sau của họ. Thực chất, mọi cuộc chiến đều chỉ phục vụ cho lợi ích cá nhân của những người tạo ra cuộc chiến đó mà thôi, cho dù nó được rêu rao với mục đích tốt đẹp cỡ nào thì cũng chỉ là những sự lừa dối. Người thân của chúng ta phải bỏ mạng cho lợi ích cá nhân của họ. Chiến tranh xảy ra làm gì khi chỉ có chết chóc, cướp bóc, mất mát.
Hãy suy nghĩ khác đi nữa về chiến tranh, đừng tin vào những gì mà người ta hô hào rồi mù quáng ủng hộ nó rồi đến khi trở thành nạn nhân của nó thì hối hận không còn kịp. Hãy nhớ rõ: Mọi cuộc chiến đều vô nghĩa.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×