Mùa xuân, khi chim hót líu lo, những con bướm dập dờn trong nắng ấm thì cũng là lúc cây cối đâm chồi, nảy lộc. Trong dịp nghỉ tết, em được bố mẹ cho về thăm bà ngoại. Vừa về đến nhà, em chào mọi người rồi chạy tót ra vườn chơi. Em thích vườn nhà bà lắm. Mỗi dịp xuân về, mảnh vườn của bà như được khoác lên tấm áo mới, tươi sáng, sinh động hẳn lên. Ở đó có rất nhiều loại cây ăn quả. Nhưng em thích nhất một bụi chuối tiêu sai quả ở góc bờ ao.
Nhìn từ xa cây chuối cao hơn đầu người. Lại gần mới thấy có cây cao bằng mái ngói nhà bà em. Từ gốc lên đến ngọn, thân cây càng nhỏ dần. Thân cây chuối nhẵn bóng, có chỗ màu xanh nhạt, chỗ khác lại phơn phớt màu mận chín, sờ tay vào ta có cảm giác mát và dễ chịu. Nhưng đấy là phần thân cây còn tươi. Phần thân có lớp vỏ đã khô thì thô ráp, xù xì. Cây chuối rất đặc biệt: không có cành mà chỉ có lá mọc ra từ thân cây. Lá chuối rất to và dài, mặt trên có màu xanh thẫm, mặt dưới màu nhạt hơn, lại có một lớp phấn trắng mỏng phủ lên.
Buồng chuối dài hơn nửa mét. Mỗi buồng có đến chục nải. Hầu hết các quả còn xanh, chưa ăn được. Nhưng có vài quả đã chín, màu vàng tươi, trông rất hấp dẫn. Đó là món khoái khẩu của lũ chim chào mào, chúng thường xuyên đến đây, gọi nhau ríu rít. So với chuối trẩy xanh đem dấm thì chuối chín cây ngọt hơn hẳn và có mùi thơm lạ lùng khó quên! Viết đến đây em vẫn còn chảy nước miếng!
Hôm ấy bà kể cho em nghe là cây chuối không chỉ cho ta quả để ăn mà còn có rất nhiều công dụng khác nữa: thân cây dùng làm thức ăn cho lợn, lá chuối dùng để gói bánh, hoa chuối để làm nộm... Ngoài ra quả chuối xanh còn để nấu món chuối ốc ngon tuyệt.
Không ngờ cây chuối lại có nhiều ích lợi như thế. Em đã chụp được nhiều bức ảnh của bụi chuối ở vườn nhà bà. Và hình ảnh cây chuối vẫn còn in đậm trong trí nhớ của em.