Như bao trẻ thơ khác, em cũng có một đại gia đình. Đại gia đình ấy chính là ngôi trường mà em đang học. Nơi đây luôn vọng ra bao tiếng nói, tiếng cười. Và cũng chính nơi đây, em đã có một người bạn rất thân. Người đó chính là Minh Ngọc.
Cùng mười một tuổi nên chúng em cao xấp xỉ nhau. Ngọc có làn da trắng, mịn màng nhưng khỏe mạnh. Vầng trán cao, biểu hiện sự thông minh. Mái tóc dài, đen mượt, luôn buộc lên gọn gàng. Mũi bạn cao, rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt to, tròn đen láy. Ngọc hay cười, mỗi khi cười để lộ ra hàm răng “hạt na” đều tăm tắp. Ngọc đến lớp trong bộ đồng phục của trường và chiếc khăn quàng đỏ thắm trên vai như bao bạn khác. Nhưng sao em vẫn thấy Ngọc đẹp và ăn mặc gọn gàng hơn. Đôi môi đỏ hồng càng tôn thêm vẻ đẹp của Ngọc. Với em, bạn ấy là người hoàn hảo về ngoại hình. Không chỉ vậy, bạn còn là một người con ngoan, trò giỏi. Ở lớp, bạn luôn hoàn thành đầy đủ các bài tập cô giao. Bạn đã từng đạt giải Nhì hội thi Nét Vẽ Xanh cấp quận.Ở nhà, Ngọc thường giúp mẹ làm những công việc nhỏ như quét nhà, lau nhà, nấu cơm,…Nhờ sắp xếp công việc hợp lí mà bạn luôn hoàn thành tốt các nhiệm vụ của mình.
Ở Ngọc khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến. Bạn ấy rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Ngọc. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh Ngọc để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Ngọc vẫn thường hay kể: “Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy …”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Ngọc vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Ngọc có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Ngọc đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Ngọc đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng. Ngọc luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Bạn ấy thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Ngọc đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ.
Ngoài ra, Ngọc còn là một cô bé rất dễ thương và hòa đồng với tất cả bạn khác. Tuy bạn ấy không giữ chức vụ gì trong lớp nhưng ai cũng đều yêu quý bạn.
Ngọc là người bạn em mến nhất. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi, chúng em sẽ lên cấp hai. Không biết em và Ngọc có được học chung với nhau không nữa. Mặc dù vậy, em vẫn muốn nói với Ngọc rằng: ”Ngọc ơi, tình bạn của chúng mình đấy! Chúng ta hãy cùng nhau giữ gìn tình bạn đẹp này, Ngọc nhé!”