2/ Theo em, bức tranh quê hương được tác giả miêu tả vừa là bức tranh tả cảnh vừa là bức tranh sinh hoạt. Vì nó vừa tả cảnh nơi quê nước của tác giả, trời trong, gió nhẹ, mai hồng, màu nước xanh, cá bạc, vừa tả cảnh sinh hoạt là cảnh đoàn thuyền đánh cá, khác với chốn làng quê, có thể cảnh sinh hoạt là giã gạo, nấu cơm, trồng cây thì đây lại là vùng nước nên đánh cá chính là cách họ sinh hoạt.
Qua đó ta có thể thấy được tình cảm trìu mến, thân thương của tác giả với quê hương.Chỉ ai sinh ra và lớn lên ở nơi sông nước mới viết được những câu thơ như thế. Tế Hanh xây dựng tượng đài người dân chài giữa đất trời lộng gió với hình khối, màu sắc và cả hương vị không thể lẫn: bức tượng đài nồng thở vị xa xăm – vị muối mặn mòi của biển khơi, của những chân trời tít tắp mà họ thường chinh phục. Chất muối mặn mòi ấy ngấm vào thân hình người dân chài quê hương, thấm dần trong thớ vỏ chiếc thuyền hay đã ngấm sâu vào làn da thớ thịt, vào tâm hồn thơ Tế Hanh để thành niềm cảm xúc bâng khuâng, kì diệu. Một tâm hồn như thế khi nhớ nhung tất chẳng thể nhàn nhạt, bình thường.Quê hương của Tế Hanh đã cất lên một tiếng ca trong trẻo, nồng nàn, thơ mộng về cái làng vạn chài từng ôm ấp, ru vỗ tuổi thơ mình. Bài thơ đã góp phần bồi đắp cho mỗi người đọc chúng ta tình yêu quê hương thắm thiết.