Bài làm
Thế là một năm đã trôi qua,vạn vật chuẩn bị chào đón mùa xuân về.Ai cũng háo hức chào đón Nàng Xuân về nhưng lạ thật, hôm nay đã quá ngày mùng một mà vẫn chưa thấy Nàng Xuân trở lại.Cây cối cứ ủ rũ trước cái thời tiết mưa lâm thâm,trời thì tối mịt mùng,vạn vật đều chìm trong giấc mộng mùa đông.
Có 1 cây bàng lớn vào hè nọ,nó chưa biết mùa xuân thế nào cả,nó luôn mong một ngày nào đó không xa sẽ được gặp Nàng Xuân .Nhưng nó nhìn thấy thân hình mình vừa xấu xí,dị dạng lại trụi trơ,nó sợ khi gặp Nang Xuân thì sẽ rất xấu,thế là cây bàng tội nghiệp oà khóc nức nở.Thấu hiểu nỗi lòng của cây bàng,đất mẹ an ủi :
-Con yêu à,vào mùa đông cây nào cũng sẽ trong bộ dang như thế này.Nhưng,sang xuân thì sẽ lại khoác lên mình bộ quần áo màu xanh.Thế nên con yêu của ta!đừng buồn nữa nhé.
Nhưng cây bàng vẫn buồn,nó nói:
-Mẹ à con trong bộ dạng như thế này thì làm sao mà ra mầm non được chứ!Vả lại,chắc mùa xuân không thể về được đâu.Con vốn dĩ không thuộc về thế giới này
Đất mẹ trìu mến nói:
-Sao con có thể nghĩ như vậy được ? Con là con mẹ,là đứa con thượng đế ban cho.Nếu con muốn hưởng những lộc non thì trước tiên con phải chịu khó,kiên trì.Con không lo,con còn có mẹ mà.
Không nén được thở dài,cây bàng buột miệng nói:
_-Sao trên đời này lại có mùa đông chứ,tất cả mọi người đều ghét nó.Ước gì mùa đông không còn nữa,trên đời vạn vật sẽ sông trong sung sướng.
Từ đâu,1 cơn gió lạnh buốt tới thấu xương mang Lão già mùa đông tới.Lão chẳng khác gì cái tên gọi của lão,người thì già nua ,mặt mày hốc hác,trông lão chẳng khác gã nghiện rượu.Rồi không nói năng gì,thổi gió mạnh về phía cây bàng kia.Sức mạnh của lão thật đáng sợ!suýt chút nữa thì làm cây bàng bật gốc may mà có Đất mẹ nhanh tay giữ lại.Lão đùng đùng nổi giận,quát tháo:
-Ngươi nói ta cái gì cơ,tên xấu xí kia.Trông ngươi thì có gì đẹp mà đòi phán ta ư?
Cây bàng nghe thế vừa sợ vừa tủi liền rớm lệ,thấy con mình bị đe doạ ,lập tức Đất mẹ nhô lên thành gò đất cao,mắng lại:
-Này lão già kia sao dám chửi con ta như thế ,dù gì thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn mà ngươi nỡ.Cũng dúng thôi ngươi biết tại sao mọi người lai ghét ngươi không?
Lảo đáp:
-Tại sao ư? Bởi vì ta vĩ đại.Ta làm cây cối trơ trụi,làm những cái cây hoa phải thet,đến những cây cổ thụ vĩ đại cũng phải sợ vì ta.Sức mạnh của ta là vô địch
Đất mẹ chau mày ,nói:
-Ngươi nhầm rồi!tất cả mọi người ghét ngươi bởi cái tính hống hách,khoe khoang của nhà ngươi.Hỡi lão già ạ >
Lão mùa đông không đấu lại được,thét lớn:
-Vậy ư? tốt thôi đã thế ta sẽ khiến thế giới này mãi mãi chìm trong sự lạnh lẽo này.Sẽ không còn mùa xuân nào nữa đâu! Ahahaha.
Hắn cười một cách ghê rợn rồi thổi cho mưa xuống,cho gió nổi lên,cho bầu trời tối mịt mùng,cho đất ẩm ướt trong sức mạnh khó tưởng của hắn.Cây bàng sợ hãi núp sau mẹ,nó cảm thấy hối hận vì đã nói lão như thế,nhưng Đất mẹ mỗi lúc một cao hơn,che chở cho cây bàng.Đang lúc lão hả hê thì từ đâu , một tia nắng rọi xuống dẫn đường cho đoàn tuỳ tùng lớn.Đoàn tuỳ tùng gồm những con bướm sặc sỡ trang trí hoa,hai con hươu sao kéo xe và ngồi trong cỗ xe tráng lệ là Nàng Xuân xinh đep.Nàng khoác lên mình bộ váy hồng đơm hoa,đeo vòng nguyệt quế tuyệt mĩ mà những chú bướm đan cho,trông nàng lộng lẫy giống một nữ hoàng.Nàng lấy tay phẩy nhẹ làm mưa khiến nửa thế giới đâm chồi,nửa còn lại chìm trong sự âm u cua Lão già mùa đông.Cây bàng bị chia bửa,một nửa khoác áo màu xanh,một nửa vẫn bọc trong sự trụi trơ.Cây bàng sợ mọi người chê cười liền khóc oà lên,đất mẹ ra chiều dỗ dành đứa con bé bỏng của mình.Còn về phần mùa đông,vừa thấy Nàng bước xuống lão thổi một đợt gió khủng khiếp về phía nàng.Trong khi cây cối bị gió cuoons đi thì hàng rào chắn kiên cố từ những cây cổ thụ hiện ra.Thấy không làm gì được mùa xuân,lão gia sức hô mưa tạo gió nhưng nhờ sự bảo vệ của thiên nhiên cuối cùng,lão kiệt sức.Bấy giờ Nàng Xuân mới lên tiếng:
-Thưa ông cháu là mùa xuân,cháu rất vinh hạnh được gặp ông.Nhưng cháu không hiểu vì sao ông lại giận cháu ,nếu cháu làm gì sai thì xin ông tha lỗi.
Lão kiệt sức rồi nhưng vẫn gầm lên:
-Vf sao ư ngươi phải tự biết chứ.Tại sao ngươi được mọi người yêu quí còn ta lại bị ghen ghét,ruồng bỏ?
Nàng thốt lên:
-Ruồng bỏ ư? Ông nói gì vậy,ông mới là một phần làm nên chúng cháu.
Lão ngơ ngác hỏi lại:
-Ta quan trọng thế nào?ta làm cây cối trụi trơ,đã thế còn hăm doạ cây cối.Ai cũng ghét ta,vậy, ngươi bảo ta quan trọng như thế nào?
Nàng trả lời:
Ông nghĩ thử xem nếu không có ông cây cối làm sao rũ bỏ được những chiếc lá héo để thay cái mới,chính ông mới là nguồn gốc dự trữ dinh dưỡng để nảy mầm của cây cối mà !
Nghe nàng xuân nói vậy cây bàng cũng hiểu ra một phần lỗi lầm của mình,nó quay sang Lão rồi nghiêng mình xin lỗi:
-Cháu xin lỗi ông vì đã nói ông như thế ,cháu còn quá nông cạn xin ông thứ lỗi.
Lão già nghe vậy xúc động không nói lên lời,gật đầu tạm biệt mọi người rồi bay đi ,nhường chỗ cho Nàng xuân.Nàng làm phép khiến cây ra hoa nở mầm cây bàng như sống lại,xinh đẹp trong vòng tay của mẹ.Mùa xuân ôm đất ấm áp vào lòng,những tia nắng của người rọi xuống trần gian vui đùa với vạn vât.