Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết truyện ngắn: Ngày đầu tiên đi học

3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
1.709
2
2
Trịnh Quang Đức
26/12/2017 14:13:26
Xôn xao nắng xôn xao gió xôn xao cánh chuồn chao liệng lúc ngày vừa lên. Mùa thu giăng giăng bước chân khắp đầu làng cuối ngõ len lén vươn bàn tay chạm đến những thẳm sâu của hồn người. Cái chạm tay nhẹ lắm khẽ lắm ấy vậy mà vẫn đủ để đánh thức những kí ức đã ngủ quên từ năm nảo năm nào... Ngày hôm qua trong tôi bỗng giật mình tỉnh giấc... Ngày hôm qua một ngày thu có một con bé con lần đầu đi học...
Ngày đầu tiên đi học tôi không được ba dắt tay đến trường cũng chẳng được mẹ vỗ về an ủi. Hồi đó ba mẹ đi công tác tôi được gửi sang ở nhà hàng xóm. Nhà bà có thằng cháu bằng tuổi tôi cũng lần đầu ngu ngơ vào lớp Một. Mãi đến ngày khai trường bà mới ngớ người ra vì mẹ chẳng kịp mua đồng phục cho tôi. Lớp Một rồi mà có phải là thuở lên năm chạy chơi ở nhà trẻ nữa đâu không thể đến trường với chiếc quần bò tua tủa sợi với chiếc áo hoa sặc sỡ sắc màu. Thế là bà bắt tôi mặc đồng phục của thằng Tí - cháu bà. Eo ôi cái quần cao đến tận giữa lưng còn áo trắng thì lùm xùm rộng ơi là rộng. Tí cười ngặt nghẽo: " Mày cứ như cái bao bố di động í". Tôi trợn mắt định doạ nó nhưng sợ nó đòi lại đồng phục nên đành thôi. Người tôi bé đến nỗi bà phải lấy dây thun buộc qua buộc lại đến mấy vòng để cho quần khỏi... rớt. Nhưng mặc kệ. Trẻ con chẳng biết ngượng bao giờ. Hình như đúng là thế thì phải.
Ngày đầu tiên đi học con đường đến trường ngập tràn tiếng hát bi bô của tôi: " Tạm biệt búp bê thân yêu tạm biệt gấu mi sa nhé...". Không một giọt nước mắt vì sợ hãi. Không một chiếc lá rơi để tôi biết rằng mùa thu thật gần. Chỉ có nắng chỉ có gió và có cả cánh chuồn chao liệng lúc giọt nắng hững hờ bước qua hàng cây... Bà dẫn hai đứa đến trường tôi nằn nì đẩy bà: "Bà về đi xíu nữa con dẫn thằng Tí về cho...". Với tôi đường đi học đơn giản lắm thân thuộc và bình yên. Qua hết một quãng đồng xanh thì con gái men theo lối nhỏ um tùm cây xấu hổ đong đưa rồi rẽ vào con đường ngập bóng cây bạch đàn. Trường làng đấy cái cột cờ cao chót vót thế đến con kiến bé tí ti cũng còn nhận ra nữa là...Bà quay về móm mém nụ cười đỏ thắm miếng trầu cay...
Ngày đầu tiên đi học đón tôi vào lớp là cô giáo có chiếc áo dài thật xinh. Cô lại gần chỗ tôi ân cần hỏi: "Đồng phục của con đâu?". Tôi định trả lời nhưng thằng Tí còn nhanh miệng hơn tôi: "Mẹ nó chưa mua cô ạ. Nó mặc đồng phục của con đấy!". Bỗng "phựt!". Cái dây thun bà buộc lúc sáng tự dưng đứt làm đôi.. Tôi hoảng hốt. Một chút sợ hãi một chút xấu hổ và một chút tủi thân. Tôi òa khóc nức nở thấy ghét thằng Tí ghê gớm ghét cả cô giáo nữa. Cô dỗ dành gạt những giọt nước mắt lăn tròn trên đôi má bầu bĩnh của tôi: "Không sao đâu! Con đừng sợ. Để cô buộc lại cho con nhé!". Thằng Tí đánh khẽ vào tay tôi thầm thì: "Mày nín đi tí nữa về tao cho mày kẹo há". Chẳng biết có phải vì sức hấp dẫn của mấy viên kẹo không mà bỗng nhiên tôi nín bặt. Ngoan ngoãn. Lặng thinh. Chợt phì cười... nụ cười chưa vẹn nguyên vì thiếu mấy cái răng chưa kịp lớn.
"Có những ngã rẽ cuộc đời khiến ta lạc mất nhau khi ngoảnh lại..."
Năm sau thằng Tí chuyển nhà. Cả gia đình nó vào Nam sinh sống. Những ngày khai giảng tiếp theo chỉ mình tôi rảo bước đến trường. Hụt hẫng. Trống trải. Chơi vơi. Con đường làng bỗng dưng dài hơn thênh thang hơn và nao nao một nỗi nhớ...
Nỗi nhớ ấy tôi chưa kịp đặt tên...
Thời gian cứ mải miết trôi đi âm thầm mà lẹ nhanh đến sợ. Tôi hôm nay đã vào
giảng đường đại học. Ngày đầu tiên đi học đã trở thành hoài niệm là hạnh phúc ngọt ngào của tuổi ấu thơ...
 
Ừ nhỉ ngày ấy đã qua lâu lắm rồi...
Ừ nhỉ ngày ấy đã trôi xa lắm rồi...
Mà sao tôi cứ ngỡ nó như ngày hôm qua hôm kia...?
Mà sao tôi cứ nghĩ nó chính là giấc mơ khi tôi vừa tỉnh giấc...?
Ngày đầu tiên đi học hình như tôi biết mình sẽ lớn...

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
2
N. V. H 8b
26/12/2017 14:14:54

NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC

Xôn xao nắng xôn xao gió xôn xao cánh chuồn chao liệng lúc ngày vừa lên. Mùa thu giăng giăng bước chân khắp đầu làng cuối ngõ len lén vươn bàn tay chạm đến những thẳm sâu của hồn người. Cái chạm tay nhẹ lắm khẽ lắm ấy vậy mà vẫn đủ để đánh thức những kí ức đã ngủ quên từ năm nảo năm nào... Ngày hôm qua trong tôi bỗng giật mình tỉnh giấc... Ngày hôm qua một ngày thu có một con bé con lần đầu đi học...

Ngày đầu tiên đi học tôi không được ba dắt tay đến trường cũng chẳng được mẹ vỗ về an ủi. Hồi đó ba mẹ đi công tác tôi được gửi sang ở nhà hàng xóm. Nhà bà có thằng cháu bằng tuổi tôi cũng lần đầu ngu ngơ vào lớp Một. Mãi đến ngày khai trường bà mới ngớ người ra vì mẹ chẳng kịp mua đồng phục cho tôi. Lớp Một rồi mà có phải là thuở lên năm chạy chơi ở nhà trẻ nữa đâu không thể đến trường với chiếc quần bò tua tủa sợi với chiếc áo hoa sặc sỡ sắc màu. Thế là bà bắt tôi mặc đồng phục của thằng Tí - cháu bà. Eo ôi cái quần cao đến tận giữa lưng còn áo trắng thì lùm xùm rộng ơi là rộng. Tí cười ngặt nghẽo: " Mày cứ như cái bao bố di động í". Tôi trợn mắt định doạ nó nhưng sợ nó đòi lại đồng phục nên đành thôi. Người tôi bé đến nỗi bà phải lấy dây thun buộc qua buộc lại đến mấy vòng để cho quần khỏi... rớt. Nhưng mặc kệ. Trẻ con chẳng biết ngượng bao giờ. Hình như đúng là thế thì phải.

Ngày đầu tiên đi học con đường đến trường ngập tràn tiếng hát bi bô của tôi: " Tạm biệt búp bê thân yêu tạm biệt gấu mi sa nhé...". Không một giọt nước mắt vì sợ hãi. Không một chiếc lá rơi để tôi biết rằng mùa thu thật gần. Chỉ có nắng chỉ có gió và có cả cánh chuồn chao liệng lúc giọt nắng hững hờ bước qua hàng cây... Bà dẫn hai đứa đến trường tôi nằn nì đẩy bà: "Bà về đi xíu nữa con dẫn thằng Tí về cho...". Với tôi đường đi học đơn giản lắm thân thuộc và bình yên. Qua hết một quãng đồng xanh thì con gái men theo lối nhỏ um tùm cây xấu hổ đong đưa rồi rẽ vào con đường ngập bóng cây bạch đàn. Trường làng đấy cái cột cờ cao chót vót thế đến con kiến bé tí ti cũng còn nhận ra nữa là...Bà quay về móm mém nụ cười đỏ thắm miếng trầu cay...

Ngày đầu tiên đi học đón tôi vào lớp là cô giáo có chiếc áo dài thật xinh. Cô lại gần chỗ tôi ân cần hỏi: "Đồng phục của con đâu?". Tôi định trả lời nhưng thằng Tí còn nhanh miệng hơn tôi: "Mẹ nó chưa mua cô ạ. Nó mặc đồng phục của con đấy!". Bỗng "phựt!". Cái dây thun bà buộc lúc sáng tự dưng đứt làm đôi.. Tôi hoảng hốt. Một chút sợ hãi một chút xấu hổ và một chút tủi thân. Tôi òa khóc nức nở thấy ghét thằng Tí ghê gớm ghét cả cô giáo nữa. Cô dỗ dành gạt những giọt nước mắt lăn tròn trên đôi má bầu bĩnh của tôi: "Không sao đâu! Con đừng sợ. Để cô buộc lại cho con nhé!". Thằng Tí đánh khẽ vào tay tôi thầm thì: "Mày nín đi tí nữa về tao cho mày kẹo há". Chẳng biết có phải vì sức hấp dẫn của mấy viên kẹo không mà bỗng nhiên tôi nín bặt. Ngoan ngoãn. Lặng thinh. Chợt phì cười... nụ cười chưa vẹn nguyên vì thiếu mấy cái răng chưa kịp lớn.

"Có những ngã rẽ cuộc đời khiến ta lạc mất nhau khi ngoảnh lại..."

Năm sau thằng Tí chuyển nhà. Cả gia đình nó vào Nam sinh sống. Những ngày khai giảng tiếp theo chỉ mình tôi rảo bước đến trường. Hụt hẫng. Trống trải. Chơi vơi. Con đường làng bỗng dưng dài hơn thênh thang hơn và nao nao một nỗi nhớ...

Nỗi nhớ ấy tôi chưa kịp đặt tên...

Thời gian cứ mải miết trôi đi âm thầm mà lẹ nhanh đến sợ. Tôi hôm nay đã vào

giảng đường đại học. Ngày đầu tiên đi học đã trở thành hoài niệm là hạnh phúc ngọt ngào của tuổi ấu thơ...

Ừ nhỉ ngày ấy đã qua lâu lắm rồi..

Ừ nhỉ ngày ấy đã trôi xa lắm rồi...
Mà sao tôi cứ ngỡ nó như ngày hôm qua hôm kia...?
Mà sao tôi cứ nghĩ nó chính là giấc mơ khi tôi vừa tỉnh giấc...?
Ngày đầu tiên đi học hình như tôi biết mình sẽ lớn...

1
1
Quỳnh Anh Đỗ
26/12/2017 20:03:49
Thời gian dần trôi! Thấm thoát mà đã tám năm rồi. Tám năm-một khoảng thời gian không hề ngắn nhưng trong lòng tôi những kỉ niệm ngày đầu tiên đến trường vẫn mới lung linh, tươi sáng không hề phai mờ.
Lại nhớ ngày đầu tiên đi học! Ngoài trời những cơn gió thu mơn man, nhẹ nhàng gõ cửa và đánh thức tôi dậy sớm hơn mọi ngày - Vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học. Cơn gió ấy cũng đánh thức bao điều mới lạ trong tôi: Hôm nay tôi diện bộ trang phục mới tinh, tôi có cảm giác: "hình như đây không phải là tôi nữa" và cả chiếc cặp cũng mới tinh đựng trong đó với bao: bút, thước, sách, vở ...đều mới cả. Lúc đó trong lòng tôi có hai cảm giác chính: Một là háo hức, vui sướng...khi được đi học cùng bao bạn bè. ôi...sao mà run thế... cả hồi hộp nữa vì tôi sắp phải đến nơi tôi chưa từng đến bao giờ.
"Con ơi"giọng nói ấm áp của mẹ đã đưa tôi ra khỏi dòng suy nghĩ bất chợt của một cậu bé nhỏ trong chiếc gương lớn ... Đồ ăn được bày trên bàn. Nhìn tôi ăn...ba, mẹ ôn tồn, bảo ban tôi những điều đầu tiên, cần thiết nhất cho tuổi học trò, những mong muốn cũng như những suy nghĩ của ba, mẹ tôi...
Cũng trên con đường ấy ba, mẹ tôi đưa tôi đến trường nhưng sao hôm nay, nó lại lạ đối với tôi. Dường như hôm nay nó xa hơn, tôi có cảm giác nó rất xa, xa như con đường đi thỉnh kinh của thầy trò Đường Tăng vậy! Đối với tôi, cái gì cũng trởnên mới lạ. Từ cảnh vật hai bên đường đến những viền mây trắng quấn quanh toà nhà cao tầng hay những tán cây mùa thu để những chiếc lá cứ từ từ buông tay lìa khỏi cành - rụng nhiều lắm - lấp đầy cả gốc cây nữa. Lúc đó, một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua mang theo khối không khí sạch tinh tươmngập tràn mùi sương và mùi cỏ dại... khiến tôi se lạnh
Xa xa, ngôi trường đã xuất hiện.Thường ngày nó nhỏ lắm... sao hôm nay lại to và cao thế?...Cổng trường mở rộng chào đón tất cả những mầm non tương lai của đất nước. Tôi chập chững cùng ba, mẹ tôi bước qua cổng trường. Với suy nghĩ non nớt, một câu hỏi được đặt ra thật ngốc nghếch:"Cổng trường to thế lỡ đổ xuống đầu mình thì sao nhỉ...?" Ý nghĩ ấy thoảng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn gió lướt ngang qua những ngọn cây và... tôi cảm thấy sợ...Tôi níu lấy tay ba, mẹ tôi bước vào biển người...quen thì ít màlạ thì nhiều.Thấy các anh, chị lớn nô đùa vui vẻ tôi cũng muốn nhảy ra góp vui nhưng lòng tôi còn e ngại và sợ sệt. Quay qua kia, nhìn thấy các bạn đồng trang lứa và dường như lúc đó các bạn cũng khép nép, ngượng ngùng, nấp sau bóng người thân giống như tôi. Thế là tôi đỡ run hơn. Bỗng nhiên, những tiếng trống đầu tiên vang lên. Tôi lại bắt đầu run. Còn một số bạn khác một phần vì giật mình, một phần vì sợ sẽ phải xa người thân nên đã bật khóc nhưng rồi thôi.
Buổi tập trung diễn ra rất nhanh, câu chúc cuối cùng của thầy hiệu trưởng với giọng nói ấm áp, khuôn mặt phúc hậu làm cho tôi cũng như các bạn khác đỡ sợ và thôi không khóc nữa. Khi chia lớp, tôi được chọn vào lớp 1a cùng hơn hai mươi người bạn khác. Các bạn ấy giờ đây mới thực sự phải rời xa người thân để vào lớp học. Từng giọt lệ nhẹ nhàng tràn ra khoé mi, rơi trên đôi má bầu bĩnh, rồi chảyxuống làm cay khoé môi mềm và đầm đìa ởcổ. Các bạn từ từ bước vào lớp mà mặt vẫn ngoảnh lại nhìn khi khoé mi đang ngập tràn nước măt. Và tôi cũng vậy, tuy đã cố kìm nén nhưng vì các bạn ai cũng khóc làm cho đôi mắt tôi cay nồng và rơm rướm nước mắt... Dường như có một dải lụa vô hình kéo tất cả chúng tôi lại với người thân hay đôi dép chúng tôi đang mang làm bằng một thứ kim loại nặng nềnào đó mà bước chân thật chậm chạp. Cuối cùng thì tôi và các bạn tôi cũng bước vào tới lớp dưới sự âu yếm, chào đón của người cô giáo trẻ cómái tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan và điểm tô lên nữa đó là cặp mắt đen láy. Cô dỗdành chúng tôi với vẻ mặt hiền hậu và giọng nói ngọt ngào làm cho những sợ hãi của chúng tôi tan biến hết. Tôi ngồi vào bàn - một cái bàn cũ nhưng sạch sẽ, sáng sủa. Tôi tự nhủ rằng: "nó sẽ mãi là người bạn tốt của tôi...Lúc đó, tôi cũng chỉ dám đưa hàng mi khẽ nhìn trộm người bạn ngồi bên cạnh và vừa kịp đểlại nơi ấy một nụ cười...Mà tôi đâu biết rằng đó là người bạn sẽ cùng tôi bước trên những tháng năm học trò. Gió thổi bạt đi những tiếng cười còn e ngại, sợ sệt (chưa tự nhiên) ấy. Và rồi những câu nói của cô giáo trẻ, những hạt bụi trắng bay trong gió, chúng tôi đã mở ra bài học đầu tiên. Bài giảng ấy thấm dần vào tâm trí mỗi cô bé, cậu bé ngày đầu bước đến trường như chúng tôi. Một vài chú chim nhỏ ríu rít gọi chúng tôi ngoài cửa sổvà nhanh chóng bay về nơi nào tôi cũng chưa biết nữa!... "Một cánh cửa lớn mởra một thế giới mới với những con đường rất dài, đểtôi bước đi...Tôi ước mong... tôi cũng bước đi xa mãi như cánh chim ấy luôn bay về phía chân trời và luôn đi về những vùng đất mới, khám phá những cái mới, cái hay. Và khi các bạn mở vờ ra tôi thôi suy nghĩ vẩn vơ và tập trung hơn vào bài giảng. Trang vờ đầu tiên mới tinh, sáng trắng và thơm phức toả ra khắp căn phòng. Từng nét bút của tôi khéo léo tô điểm lên trang vở đó - nét bút đầu tiên của tuổi học trò. Và tôi đã bắt đầu cảm nhận được cái hạnh phúc khi được đến trường.
Sẽ nhớ mãi, nhớ mãi cái kỉ niệm thân thương của ngày đầu tiên đi học. Những kỉ niệm ấy tuy ngắn ngủi nhưng ý nghĩa vô cùng và luôn trong lòng tôi như mới hôm qua.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×