Thời gian dần trôi! Thấm thoát mà đã tám năm rồi. Tám năm-một khoảng thời gian không hề ngắn nhưng trong lòng tôi những kỉ niệm ngày đầu tiên đến trường vẫn mới lung linh, tươi sáng không hề phai mờ.
Lại nhớ ngày đầu tiên đi học! Ngoài trời những cơn gió thu mơn man, nhẹ nhàng gõ cửa và đánh thức tôi dậy sớm hơn mọi ngày - Vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học. Cơn gió ấy cũng đánh thức bao điều mới lạ trong tôi: Hôm nay tôi diện bộ trang phục mới tinh, tôi có cảm giác: "hình như đây không phải là tôi nữa" và cả chiếc cặp cũng mới tinh đựng trong đó với bao: bút, thước, sách, vở ...đều mới cả. Lúc đó trong lòng tôi có hai cảm giác chính: Một là háo hức, vui sướng...khi được đi học cùng bao bạn bè. ôi...sao mà run thế... cả hồi hộp nữa vì tôi sắp phải đến nơi tôi chưa từng đến bao giờ.
"Con ơi"giọng nói ấm áp của mẹ đã đưa tôi ra khỏi dòng suy nghĩ bất chợt của một cậu bé nhỏ trong chiếc gương lớn ... Đồ ăn được bày trên bàn. Nhìn tôi ăn...ba, mẹ ôn tồn, bảo ban tôi những điều đầu tiên, cần thiết nhất cho tuổi học trò, những mong muốn cũng như những suy nghĩ của ba, mẹ tôi...
Cũng trên con đường ấy ba, mẹ tôi đưa tôi đến trường nhưng sao hôm nay, nó lại lạ đối với tôi. Dường như hôm nay nó xa hơn, tôi có cảm giác nó rất xa, xa như con đường đi thỉnh kinh của thầy trò Đường Tăng vậy! Đối với tôi, cái gì cũng trởnên mới lạ. Từ cảnh vật hai bên đường đến những viền mây trắng quấn quanh toà nhà cao tầng hay những tán cây mùa thu để những chiếc lá cứ từ từ buông tay lìa khỏi cành - rụng nhiều lắm - lấp đầy cả gốc cây nữa. Lúc đó, một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua mang theo khối không khí sạch tinh tươmngập tràn mùi sương và mùi cỏ dại... khiến tôi se lạnh
Xa xa, ngôi trường đã xuất hiện.Thường ngày nó nhỏ lắm... sao hôm nay lại to và cao thế?...Cổng trường mở rộng chào đón tất cả những mầm non tương lai của đất nước. Tôi chập chững cùng ba, mẹ tôi bước qua cổng trường. Với suy nghĩ non nớt, một câu hỏi được đặt ra thật ngốc nghếch:"Cổng trường to thế lỡ đổ xuống đầu mình thì sao nhỉ...?" Ý nghĩ ấy thoảng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn gió lướt ngang qua những ngọn cây và... tôi cảm thấy sợ...Tôi níu lấy tay ba, mẹ tôi bước vào biển người...quen thì ít màlạ thì nhiều.Thấy các anh, chị lớn nô đùa vui vẻ tôi cũng muốn nhảy ra góp vui nhưng lòng tôi còn e ngại và sợ sệt. Quay qua kia, nhìn thấy các bạn đồng trang lứa và dường như lúc đó các bạn cũng khép nép, ngượng ngùng, nấp sau bóng người thân giống như tôi. Thế là tôi đỡ run hơn. Bỗng nhiên, những tiếng trống đầu tiên vang lên. Tôi lại bắt đầu run. Còn một số bạn khác một phần vì giật mình, một phần vì sợ sẽ phải xa người thân nên đã bật khóc nhưng rồi thôi.
Buổi tập trung diễn ra rất nhanh, câu chúc cuối cùng của thầy hiệu trưởng với giọng nói ấm áp, khuôn mặt phúc hậu làm cho tôi cũng như các bạn khác đỡ sợ và thôi không khóc nữa. Khi chia lớp, tôi được chọn vào lớp 1a cùng hơn hai mươi người bạn khác. Các bạn ấy giờ đây mới thực sự phải rời xa người thân để vào lớp học. Từng giọt lệ nhẹ nhàng tràn ra khoé mi, rơi trên đôi má bầu bĩnh, rồi chảyxuống làm cay khoé môi mềm và đầm đìa ởcổ. Các bạn từ từ bước vào lớp mà mặt vẫn ngoảnh lại nhìn khi khoé mi đang ngập tràn nước măt. Và tôi cũng vậy, tuy đã cố kìm nén nhưng vì các bạn ai cũng khóc làm cho đôi mắt tôi cay nồng và rơm rướm nước mắt... Dường như có một dải lụa vô hình kéo tất cả chúng tôi lại với người thân hay đôi dép chúng tôi đang mang làm bằng một thứ kim loại nặng nềnào đó mà bước chân thật chậm chạp. Cuối cùng thì tôi và các bạn tôi cũng bước vào tới lớp dưới sự âu yếm, chào đón của người cô giáo trẻ cómái tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan và điểm tô lên nữa đó là cặp mắt đen láy. Cô dỗdành chúng tôi với vẻ mặt hiền hậu và giọng nói ngọt ngào làm cho những sợ hãi của chúng tôi tan biến hết. Tôi ngồi vào bàn - một cái bàn cũ nhưng sạch sẽ, sáng sủa. Tôi tự nhủ rằng: "nó sẽ mãi là người bạn tốt của tôi...Lúc đó, tôi cũng chỉ dám đưa hàng mi khẽ nhìn trộm người bạn ngồi bên cạnh và vừa kịp đểlại nơi ấy một nụ cười...Mà tôi đâu biết rằng đó là người bạn sẽ cùng tôi bước trên những tháng năm học trò. Gió thổi bạt đi những tiếng cười còn e ngại, sợ sệt (chưa tự nhiên) ấy. Và rồi những câu nói của cô giáo trẻ, những hạt bụi trắng bay trong gió, chúng tôi đã mở ra bài học đầu tiên. Bài giảng ấy thấm dần vào tâm trí mỗi cô bé, cậu bé ngày đầu bước đến trường như chúng tôi. Một vài chú chim nhỏ ríu rít gọi chúng tôi ngoài cửa sổvà nhanh chóng bay về nơi nào tôi cũng chưa biết nữa!... "Một cánh cửa lớn mởra một thế giới mới với những con đường rất dài, đểtôi bước đi...Tôi ước mong... tôi cũng bước đi xa mãi như cánh chim ấy luôn bay về phía chân trời và luôn đi về những vùng đất mới, khám phá những cái mới, cái hay. Và khi các bạn mở vờ ra tôi thôi suy nghĩ vẩn vơ và tập trung hơn vào bài giảng. Trang vờ đầu tiên mới tinh, sáng trắng và thơm phức toả ra khắp căn phòng. Từng nét bút của tôi khéo léo tô điểm lên trang vở đó - nét bút đầu tiên của tuổi học trò. Và tôi đã bắt đầu cảm nhận được cái hạnh phúc khi được đến trường.
Sẽ nhớ mãi, nhớ mãi cái kỉ niệm thân thương của ngày đầu tiên đi học. Những kỉ niệm ấy tuy ngắn ngủi nhưng ý nghĩa vô cùng và luôn trong lòng tôi như mới hôm qua.