Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết văn tự sự kết hợp miêu tả nội tâm: Kể lại câu chuyện đáng nhớ giữa em và mẹ

3 trả lời
Hỏi chi tiết
27.225
92
30
trần lan
10/12/2016 09:23:11
Mẹ chính là người thiêng liêng nhất đối với mỗi người chúng ta. Trên đời, chắc chắn không có ai có thể thay thế được mẹ trong lòng chúng ta.  Đối với tôi, mẹ cũng thế. Tôi và mẹ có rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau: vui có, buồn có. Và kỉ niệm khiến tôi nhớ nhất chính là lần đầu tiên mẹ dắt tay tôi đi học lớp một. Mội buổi mà tôi mãi không quên.
Hôm đó là vào sáng thứ 2, một buổi sáng nắng vàng nhẹ. Mẹ đèo tôi đến trường trên chiếc xe đạp cũ, màu xanh lá cây. Trong lòng tôi có quá nhiều cảm xúc, ruột gan cứ như đảo lộn, tôi bồi hồi không biết lớp học mới ra sao, bạn bè có vui như ở mẫu giáo không, cô giáo mới có khó tính không. Tôi đặt ra rất nhiều câu hỏi trong đầu mà không có câu trả lời.
Mẹ hình như nhận ra cảm giác đó của tôi. Mẹ hỏi tôi:
- Đi học lớp mới, con có vui không?
Tôi trả lời: Con không vui, con sợ.
Mẹ lại hỏi: Sao con lại sợ? đi đến lớp mới, con được gặp thầy cô giáo mới, gặp được nhiều bạn mới. Được chơi trong sân trường to hơn. Được học những kiến thức mới bổ ích hơn. Đáng nhẽ con phải vui chứ.
Tôi nói: con.. con.. con không biết. Con lo lắng, con sợ cô giáo khó tính, con sợ học nhiều không có thời gian chơi....
Mẹ tôi ân cần: Không sao đâu con trai ạ. Con dần sẽ phải trưởng thành, sẽ phải đối mặt với nhiều thứ, sẽ không còn mãi trong vòng tay mẹ nữa, con phải mạnh mẽ lên nhé con trai.
Mẹ kéo tôi gần vào lưng mẹ. Tôi ôm chặt lấy mẹ, tôi thấy mình an tâm hơn. Tôi dặn lòng phải mạnh mẽ lên. Mình là con trai, mình sau này còn phải chăm lo cho mẹ nữa chứ. Thế rồi tôi không sợ nữa, lòng tôi lại khoan khoái, vui vẻ hơn
Hai mẹ con tôi, tiếp tục cuộc trò chuyện đến khi đến trường. Lớp học mới rất vui, cô giáo và các bạn cũng rất thân thiện. Ai cũng đều quý mến tôi. Đằng xa, tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng mẹ đang nhìn tôi. Tôi thầm hứa sẽ học hành thật tốt để không phụ lòng của mẹ. Tôi muốn hét thật to: Mẹ ơi! con yêu mẹ.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
53
23
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
15/04/2017 21:37:47
Mẹ em năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Dáng người mẹ cân đối. Mái tóc màu đen dài ngang lưng, mẹ thường búi tóc lên khi làm việc, trông lúc đó mẹ thật trẻ trung, đi cùng với mái tóc là khuôn mặt dịu hiền nhưng nghiêm khắc của mẹ. Đôi mắt mẹ đen thăm thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ. Làn da rám nằng càng khiến cho nụ cười mẹ thêm tỏa sáng. Mỗi lần thấy mẹ cười, lòng em lại thấy rộn ràng.

Mẹ em là thợ may nên hôm nào tối mịt mẹ mới về. Dù đã muộn nhưng mẹ vẫn cố gặt giũ, cơm nước cho bố con em. Ôi! lúc này em thấy mẹ thật vất ả, em muốn phi đến ngay để giúp đỡ mẹ một tay nhưng toàn bị đuổi ra chỗ khác vì sợ em sẽ mệt nên chỉ thi thoảng, cần lắm em mới được mẹ cho giúp.

Tuy rất chu đáo và dịu dàng nhưng thi thoảng em thấy mẹ thật ... quá nghiêm khắc. Chỉ một vài lỗi nhưng mẹ cũng mắng em. Những lúc như thế em sẽ chạy về phòng và khóc, khóc. Không phải vì hối hận mà vì giận dỗi mẹ, em có tật là một khi đã giận ai là giận rất dai. Vậy nên nhwgx úc mẹ mắng xong, người xin lỗi và đề nghị giản hòa luôn luôn là mẹ.

Bề ngoài mẹ xin lỗi nhưng bên trong em cũng đã tự ý thức lại lỗi của mình và tự nhủ bản thân không bao giờ tái phạm. Cách giáo dục của mẹ tuy nghiêm khắc những cũng rất mềm dẻo. Nó luôn khiến em thoải mái khi nhìn nhận lỗi lầm của mình.

Thời gian bên mẹ trong ngày tuy không nhiều nhưng kỉ niệm của em và mẹ thì không ít đâu nhé:
Những lúc em buồn thì mẹ ngồi tâm sự, vui thì mẹ cùng em chia sẻ, khi được điểm cao mẹ lại tặng em một món quà nho nhỏ như chiếc bút chì, quyể vở hay là cục tẩy... Đó mới chỉ là chuyện hằng ngày, chuyện mà em nhớ mãi chính là câu chuyện vào giữa năm học lớp ba.. 

Chiều một hôm, em đi học về, bước vào phòng thì thấy mẹ đang đọc trộm nhật kí của mình. Em khó hiểu không biết sao mẹ mở được mật mã sổ tay nhật kí của mình. Chẳng cần suy nghĩ, em lao ngay ào phòng chộp lấy quyển nhật kí và kéo mẹ ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Em hét lớn từ trong phòng ra: "sao mẹ lại đọc nhật kí của con?" dù là mẹ thì cũng không có quyền tự ý đọc trộm nó, nó là quyền riêng tư của con cơ mà!"

Một giọng nói run run, có chút ngập ngừng:"mẹ ... mẹ xin lỗi con! con ... con tha lỗi cho... cho mẹ nhé!"

Nghe đến thế em giật mình, biết là mình đã quá lời và làm mẹ buồn, em đinh ra xin lỗi mẹ nhưng nghĩ đến hành động của mẹ, em lại đứng chôn chân lại đó. Tối hôm đấy em không ra ăn cơm, em nằm lì trong phòng mặc cho bố ra sức gọi. Sáng dậy, không thấy mẹ đâu, em hỏi bố thì bố bảo bà ngoại bị ốm nên mẹ phải lên chăm sóc bà, khoảng tầm mười ngày mới về. Sau chứng ấy ngày, lúc nào em cũng buồn vì thiếu đi giọng nói của mẹ. Hôm mẹ về, em là người đầu tiên ra đón mẹ.

Em vui sướng ôm lấy mẹ, kể với mẹ những việc ở nhà trong mười ngày vắng mẹ. Mẹ cũng rất vui vì thấy em hạnh phúc. Hôm đó, mẹ nấu rất nhiều món ngon mà em thích. Mẹ đã xua tan không khí yên lặng trong nhà bằng những tiếng cười giàn tan. Bây giờ, em mới thật sự thấy mẹ quan trọng thế nào trong cuộc sống của mình.

Em thật sự rất yêu quý và kính trọng mẹ bởi mẹ luôn là người bên cạnh và quan tâm, chăm sóc cho em mọi lúc, mọi nơi.
14
12
phương lan
02/01/2019 20:27:44
kể lại câu chuyện có kết hợp yếu tố miêu tả nội tâm và nghị luận

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo