Ngày xưa mỗi lần qua nhà bà nội, nhìn cô út chăm chú bên chiếc bàn nhỏ ở căn phòng em lại mơ ước sau này trở thành người lao động trí óc như thế. Cô út là giáo viên dạy cấp 3 ở huyện. Hằng ngày cô vẫn miệt mài đến lớp và tối về lại cặm cụi soạn giáo án cho ngày hôm sau lên giảng bài.
Cô út năm nay 27 tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Nhiều lúc cô nói đùa với em rằng không lấy chồng, cứ ở thế chăm sóc cho ông bà nội. Cô yêu thích nghề giáo viên từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, vì cô học giỏi nên ước mơ đó chẳng mấy khi mà trở thành hiện thực.
Cô út rất hiền, đeo một cặp kính cận ở mắt. Hình như những người lao động trí óc, phải nhìn sách vở nhiều đều cận thì phải. Em vẫn thường mặc định là như thế. Mỗi ngày cô đi dạy trên chiếc xe máy cô tự kiếm tiền mua được. Trưa tan làm cô lại về ăn cơm với ông bà nội. Và chiều cô lại tiếp tục sự nghiệp đi dạy đó. Cô rất ít khi đi đâu, trừ về nhà và đi trường. Thời gian của cô chủ yếu đầu tư cho mỗi bài giảng, cho các anh chị học trò.
Cô út là giáp viên dạy Văn có tiếng của trường vì cách dạy thú vị cũng như sự hiểu biết của cô về văn học rất sâu rộng. Mỗi lần có thời gian rảnh, cô út đều đọc thơ cho em nghe. Nhiều lúc bài thơ dài quá em ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Những lúc nhìn cô út chắm chú chấm bài học học sinh, em thấy cô vừa gật đầu vừa cười. Những lúc đó là lúc cô bắt gặp được nhưng bài viết hay và ý nghĩa. Cô vẫn bảo em rằng học văn là học cách làm người, cách ứng xử với những người xung quanh chúng ta. Bởi vậy học văn giỏi giúp ích rất lớn cho chúng ta.
Những ngày cuối tuần, cô thường chở em sang chơi nhà bác cả. Vì bác cả cũng là giáo viên nên cuối tuần mới nghỉ. Những lúc đó em mới thấy cô út không phải ngồi soạn giáo án, thấy cô tươi tắn và rạng ngời hơn.
Cô là người lao động trí óc chân chính bằng sức lực của mình, mang những kiến thức của bản thân để truyền đạt cho học sinh.
Em mong sao mình sẽ học tập thật tốt, phấn đấu trở thành người lao động trí óc như cô út.