Lần đầu tiên (Huyhuy)
Nguyễn Huyền | Chat Online | |
26/08/2019 16:42:24 | |
Văn học trong nước | Tự viết | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
84 lượt xem
- * Lớn lên (Thanh Thanh) (Văn học trong nước)
- * Nhắc lại (Thanh Thanh) (Văn học trong nước)
- * Điều ta viết (Huyhuy) (Văn học trong nước)
- * Thanh âm (Huyhuy) (Văn học trong nước)
Lần đầu tiên cầm tờ đề thi nói đến tiếng nói nội tâm tôi đã có một chút lo lắng. Cũng tại vì ít khi dừng lại trong nhịp đập xô bồ của cuộc sống này mà lắng nghe và cảm nhận nó thực sự. Việc đối diện với điều đó không hề dễ dàng như người ta vẫn tưởng. Hãy thử ngồi yên một chỗ và không làm gì cả, đó thật sự là điều đáng sợ đấy. Và tôi đã quyết định viết như một sự sẻ chia về " căn bệnh thời đại" này, một căn bệnh khá rõ ràng với thế hệ trẻ đã quen "ăn liền" . Và sự vội vàng, chạy đua ấy vô hình chung đã khiến chúng ta lờ đi tiếng nói nội tâm lâu nay vẫn hiện hữu, nhỏ bé nhưng bền vững diệu kì.
Hằng đêm, tôi vẫn dùng chiếc điện thoại của mình để nhìn ngó vào cuộc sống riêng của người khác. Những đèn xanh báo hiệu online vẫn cứ chớp sáng liên tục, nhưng không có một ai để trò chuyện. Tôi sợ rằng khi chiếc máy tắt đi thì là lúc tiếng nói trong mình ùa về, tôi sợ đối diện với chính mình mà không rõ lí do. Vì thế, tôi chạy đua trong đám đông. Những đề bài, những mối quan hệ xã hội, những tin nhắn chuyện trò chóng vánh, tất cả xuất hiện để che giấu đi nội tâm đang chực nổi sóng. Có lẽ chiếc điện thoại ra đời là nơi lẩn trốn dễ dàng nhất cho chính mình. Không cần đợi về đến nhà để bật ti vi lên nữa, bất cứ lúc nào và ở đâu, tôi chỉ cần bấm vài cái trên màn hình điện thoại là sẽ được cuốn ra bốn bể âm thanh của mạng xã hội. Những âm thanh ấy cho tôi cảm giác là người có quyền năng. Các trạng thái cảm xúc trên mạng được bày ra như một thứ hàng hóa nhưng ẩn sâu là một nội tâm trống rỗng, nhạt nhòa.
Hằng đêm, tôi vẫn dùng chiếc điện thoại của mình để nhìn ngó vào cuộc sống riêng của người khác. Những đèn xanh báo hiệu online vẫn cứ chớp sáng liên tục, nhưng không có một ai để trò chuyện. Tôi sợ rằng khi chiếc máy tắt đi thì là lúc tiếng nói trong mình ùa về, tôi sợ đối diện với chính mình mà không rõ lí do. Vì thế, tôi chạy đua trong đám đông. Những đề bài, những mối quan hệ xã hội, những tin nhắn chuyện trò chóng vánh, tất cả xuất hiện để che giấu đi nội tâm đang chực nổi sóng. Có lẽ chiếc điện thoại ra đời là nơi lẩn trốn dễ dàng nhất cho chính mình. Không cần đợi về đến nhà để bật ti vi lên nữa, bất cứ lúc nào và ở đâu, tôi chỉ cần bấm vài cái trên màn hình điện thoại là sẽ được cuốn ra bốn bể âm thanh của mạng xã hội. Những âm thanh ấy cho tôi cảm giác là người có quyền năng. Các trạng thái cảm xúc trên mạng được bày ra như một thứ hàng hóa nhưng ẩn sâu là một nội tâm trống rỗng, nhạt nhòa.
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!