LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tiếp hay dừng - Chương 2: Quá khứ (Phạm Đức Anh)

172 lượt xem
Lúc đó anh còn là một cậu bé hơn 2 tuổi. Trong một lần bất cẩn, ba mẹ lạc mất cậu. Khi họ tìm thấy thì thấy cậu đang trong tình trạng quần áo xộc xệch, ngồi khóc bên cạnh một người phụ nữ chừng 20-23 tuổi, hình như đang mang thai, nằm sõng soài ra đất, máu loang lổ. Mẹ cậu hoảng hốt đến đón lấy cậu, ba cậu chạy đến lay người phụ nữ.
..
Ngồi trước phòng cấp cứu của người phụ nữ, ban đầu cậu còn khóc nấc lên vì sợ hãi nhưng sau khi mẹ an ủi cậu nín khóc và kể lại câu chuyện
*"Em chơi thú nhún, em chơi thú nhún~" cậu bé ngân nga hát. Bỗng nhiên một người đàn ông xuất hiện, chùm khăn đen vào đầu rồi bế cậu đi. Thấy vậy, một người phụ nữ đang mang bầu đi dạo bộ thể dục liền lao đến.
"Anh định đưa cậu bé đi đâu??!!" Thì ra cô đã quan sát cậu bé khá lâu. Người đàn ông lên giọng đáp lại: "Đây là con tôi, tôi mang đi đâu mặc kệ tôi"
"Điệu bộ của anh không giống một người cha chút nào, đưa đứa bé cho tôi!" Người phụ nữ trừng mắt.
Người đàn ông sợ bị người khác nghe thấy liền lấy con dao gài trong thắt lưng ra đâm vào ngực và vai cô. Đau đớn nhưng vẫn cố gắng kéo cậu bé lại. Cuối cùng tên bắt cóc cũng chạy đi. Vậy là cô thắng. Nhưng những vết thương quá đau đớn, e là lần này cô không thể ...
Cậu cuối cùng cũng được thả ra, vừa hoảng vừa sợ, cậu òa lên khóc nức nở. Ngay lúc đó ba mẹ đã tìm ra cậu*
..
Ba cậu là một chủ tịch quyền lực nên có muốn tìm danh tính người phụ nữ này cũng không phải là khó.
Cô ta tên là San Hoa Khảo, 22 tuổi, là người ở thành phố H, cô có bạn trai, nhưng khi phát hiện ra cái thai, anh ta quất ngựa truy phong để lại mình cô chống trọi với mọi thứ. Cuối cùng, do gia đình cô là gia đình gia giáo, không chấp nhận một đứa con gái "chửa hoang" nên cô đã phải rời xa nơi mình sinh ra để đến thành phố C bươn trải kiếm sống. Thành ra cô chẳng có họ hàng, người quen nào ở đây cả. Mẹ cậu khóc thương cho số phận người phụ nữ bằng tuổi mình, khi bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu, bà đã vội vàng chạy đến hỏi han.
"Tôi có một tin vui và một tin buồn" bác sĩ trầm tư.
"Tin buồn?" Thiên Thanh - mẹ cậu đáp nhanh nhảu.
"Chúng tôi không thể cứu người mẹ, chúng tôi đã cố gắng hết sức" bác sĩ ngập ngừng, tỏ vẻ buồn rầu, tiếc nuối. Nhưng ngay sau đó đáp lại với ánh mắt đầy hi vọng "Nhưng.. Cô bé rất đáng yêu!"
Bà Thanh nghe xong nhẹ nhõm hơn hẳn, vội đáp
"Tôi có thể gặp đứa bé không?"
"Tất nhiên" ông bác sĩ đáp.
..
"Anh xem này, cô bé thật đáng yêu.." Thiên Thanh nhìn chăm chú vào chiếc nôi của bệnh viện "Anh, chúng ta nhận nuôi con bé nhé.." đôi mắt cô long lanh, nhìn Bạch Khoa khẩn cầu.
"Được rồi được rồi, anh đi làm thủ tục" Bạch Khoa đưa tay vuốt tóc Thiên Thanh.
Vậy là Hạo Hiên đã có em gái. Đứa bé từ nhỏ đã rất đáng yêu, nụ cười của cô bé rất đẹp, có thể hạ gục bất cứ đối thủ nào dù có lạnh lùng như băng đi nữa. Nhưng không hiểu sao rất ít khi cô bé cười.. Lúc nào không khóc thì nằm im, có đùa cũng không cười đến một cái. Cô bé được ba mẹ nuôi đặt tên là Trịnh Nhị San - Trịnh là họ của ba anh và anh (đặt như vậy chính là để khi còn nhỏ cô không thắc mắc về họ của mình mà cũng là coi cô như con ruột trong gia đình) Nhị là họ của mẹ anh, còn San là họ của mẹ ruột cô.
..
Thấm thoát cũng đã 3 tháng kể từ ngày có cô bé, ban đầu có hơi xáo trộn một xíu nhưng sau cũng quen dần với cảnh nhà có trẻ con, kể ra lúc cả nhà ngồi đùa cùng đứa trẻ cũng vui.. Nhưng mỗi khi cô bé quấy khóc thì mọi người đều giao cho... Hạo Hiên. Tuy không khéo dỗ trẻ con. Nhưng họ để ý, từ ngày đó đến giờ Nhị San chỉ cười với mình anh.*
Đêm đó Nhị San ở lại nhà Bác Ái, vì cô vừa về nước sau hơn 8 năm, không tìm được chỗ ở. Mà phần lớn cũng vì Bác Ái quá nhiệt tình, đón từ sân bay đã nằng nặc đòi Nhị San về nhà mình ở.
°
"Giờ tao nói mày xem có hợp lý không nhá, tao là con một trong nhà, ba mẹ tao cũng không còn lạ gì mày nữa, tao với mày ít cũng chơi với nhau từ ngày học tiểu học, ngại con khỉ gì. Vả lại cũng Tết rồi, về nhà tao đông đủ không phải vui hơn à?" Nhị San dù có cũng phải miễn cưỡng đồng ý. **
..
Đêm đó Dĩ Ninh nằm chắn chọc mãi không ngủ được, cũng không rõ là do lạ nhà hay thế nào nhưng mãi đến 2 giờ sáng anh vẫn tỉnh như sáo, hình ảnh cô gái ngoài chợ lúc chiều lại xuất hiện trong đầu anh càng ngày càng rõ, thậm chí còn lấn át những suy nghĩ khác. Rồi hình ảnh hơn 8 năm trước lại hiện ra trước mắt anh, rõ mồn một như vừa hôm qua.
**
Năm đó anh 22, cô 20. Họ được mọi người gọi với những cái tên như: "cặp đôi hoàn hảo" "bộ đôi sóng gió" "bộ đôi triệu view" "cặp bài trùng" và vân vân những cái tên khác. Nhưng rồi một ngày, cô bỏ sang Mĩ. Từ đó những người hâm mộ không còn thấy bất cứ một thông tin nào về cô nữa. Cũng từ khi cô đi, anh đã dừng hẳn việc làm nhạc, anh tự đặt cho mình một quy tắc:
"Trịnh Hạo Hiên, chỉ được phép đàn cho một mình Triệu Nhị San hát, nếu cô ấy không hát nữa, cũng không cho phép ai được hát trên tiếng đàn này nữa"
Ngay sau đó anh đã cho người xóa hết mọi thông tin của mình trên tất cả các trang mạng xã hội. "bộ đôi sóng gió" đã hòa vào thế giới vạn người mênh mông. **
Giờ đây, cô ấy đã trở lại, cô ấy đã thay đổi, anh cũng vậy, xưa là "thằng đánh beat" giờ là Trịnh luật sư...
..
Sau Tết, Nhị San lên thành phố kiếm công việc. Không muốn đi quá xa, mà thành phố C cũng khó kiếm việc làm nên cô sang thành phố H, một thành phố tương đối lớn. Sau một thời gian thử việc, cô chính thức được nhận làm thành viên thứ năm của một trong ba văn phòng luật sư danh tiếng nhất thành phố do Bác Ái giới thiệu. Anh ta cũng làm ở đây nhưng chỉ là nhân viên nhánh nhỏ.
Hơn một tháng, công việc cũng ổn định dần. Thông qua Bác Ái, Nhị San đã làm quen được một cô bạn khá thú vị. Cô ấy là Thiếu Cát Tiên; dễ gần, thân thiện, xinh đẹp, gia đình gia giáo. Nhưng chắc cũng do đường tình yêu lận đận nên 28 tuổi cô vẫn chưa có người ở bên.
Họ làm việc với nhau rất ăn ý.
..
"Nhị San, cuối tuần này là 30/4 - 1/5 được nghỉ, cậu có định đi đâu không?"
"Hmm. Tớ cũng không để ý nữa."
"Bác tớ đang bắt tớ đi xem mắt. Thời cấp 3 tớ thích một người họ lại không cho phép nói không tập trung vào việc học này kia. Bây giờ chẳng muốn yêu nữa thì họ lại bắt tớ lập gia đình. Haizzzz" Tiên Tiên than thở.
"Cậu cứ đi thử xem, biết đâu lại nên duyênn.."
"Nhưng mà tớ không muốn ấy... Mà này, Nhị San, cậu cũng chưa có mà phải không?
"Hửm? Chưa có gì cơ?" Nhị San ngơ ngác
"Cậu thật biết khôn ngoan đúng lúc ngu ngơ đúng chỗ đó. Là người yêu đấy"
"À thì... Hm... tớ chưa, nhưng tớ đang có, nhưng... Nhưng mà... Ờm... Tớ.. tớ có... nhưng.. à, tớ chưa, ờm..." Nhị San đáp lại Cát Tiên một câu đầy lúng túng mà đến chính cô nghe cũng bất lực.
"Im, tớ không muốn nghe cậu nói nữa" Cát Tiên xoè bàn tay chắn mặt Nhị San, tay còn lại bịt tai nói vọng ra ngoài "Bác Ái ơi cứu tớ, não tớ rơi đâu mất rồi đây nèee"
..
Nhị San đi làm về. Ngay khi đóng cửa xong, cô nằm nhoài ra trên sofa vẻ mệt mỏi. Cuối tuần là 30/4 - 1/5 nên được nghỉ, cô cũng vừa nhận được tháng lương đầu tiên. Trong đầu cô nảy ra một ý tưởng, mắt lóe lên, vừa hay cuối tuần là Tết Thanh Minh nữa, cô quyết định về thăm mẹ.
..
Bảy giờ sáng thứ bảy, khi Bác Ái vừa ra khỏi phòng, còn ngái ngủ vươn vai đã có tiếng chuông cửa rung loạn xạ. Vừa mở cửa ra thì...
"Hello Bác Ái" Nhị Sam gấp gáp.
"Sáng ra tìm tớ có gì không?" Bác Ái ngáp lớn.
"Bác Ái, cùng tao đi chỗ này được không..." Cô nói hơi ngập ngừng nhưng cũng có chút vội vã
"Chỗ nào? Để tao tỉnh ngủ cái đã" Bác Ái vẫn lười biếng. "À..." Mắt anh bỗng loé lên như vừa nghĩa ra điều gì đó, "Đợi tý lấy cái áo đã"
..
Thời tiết hôm nay hơi lạnh, sáng còn sương và mưa phùn nữa nên hai người đi tàu điện. Sau gần 2 tiếng ngồi tàu, cuối cùng họ đã đến thành phố C.
..
"Bác tài, cho cháu xuống mua chút đồ" nghe Nhị San nói vậy, bác tài xế liền đạp phanh dừng lại.
Lát sau cô quay lại với hai túi đồ trên tay, hầu như toàn vàng hương, nến, hoa quả. Bác Ái ra hiệu cho bác tài đi tiếp. Chỉ sau vài phút, chiếc xe đã dừng ngay chân đồi C.
Xuống xe, trước mặt cô là những bậc thang nhỏ dẫn tới đỉnh đồi được xây đã lâu nên rêu bám đầy lên những bậc làm nó trông thật cổ kính và... khá là trơn! Cô ngoảnh lại nói với Bảo Ái.
"Về nhà đi, tớ muốn một mình" Bác Ái cũng hiểu ý, sở dĩ mẹ cô đã mất ngay khi cô vừa sinh ra, Nhị San sẽ không muốn bất cứ ai trông thấy cô khi đang trầm tư trước mẹ. Từ trước đến giờ chỉ có duy nhất... duy nhất mình Hạo Hiên nhìn thấy bộ dạng đó của cô.
..
Sau không biết bao nhiêu bậc cầu thang, cuối cùng cô cũng lên đến nơi, đây là Nghĩa Trang của thành phố C, nhưng do một số gia đình vì khoảng cách không tiện chôn cất người thân ở đây nên còn khá trống. Cô tiến đến hàng 3 ngôi mộ thứ 5, là mẹ cô. Dừng lại trước mộ mẹ, cô lấy trong túi ra một cây nến và vài que hương, thắp nến lên, cắm hoa, bày quả ra đĩa. Cô dùng lửa từ nến để đốt cháy 3 que hương.
..
Cắm hương cho mẹ xong, Nhị San ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, đôi chân đứng làm cô giật mình rời khỏi tư thế quỳ, mà ngồi bệt xuống đất. Ngẩng mặt lên nhìn, cô bất ngờ đến đứng hình. Người đàn ông mặc complet đứng nghiêm nghị chiếu mắt xuống nhìn cô, trong đáy mắt lóe lên chút bất ngờ nhưng ngay lập tức trở về bình thản. Cô vẫn ngơ ngác nhìn hắn ta. Người đàn ông cất giọng, có chút giễu cợt.
"Tôi khiến cô sợ?"
Nhị San vội vàng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy phủi sạch quần áo:
"Hạo... Hạo Hiên, Sao anh lại ở đây?" Nhị San ngập ngừng.
"Thậm chí bây giờ cô còn không cho phép tôi đến chào hỏi ân nhân của mình?" Anh vẫn bình thản, giọng nói lúc này vẫn giễu cợt nhưng thêm chút nghi vấn. Hạo Hiên vừa nói vừa khụy gối ngồi lên gót chân một bên, đầu gối chân này không chạm đất, đầu gối chân kia vuông góc, lấy vài nén nhang ra đốt.
"Mấy năm qua anh sống thế nào?" Nhị San rất sợ một không khí kiểu: có người bên cạnh nhưng lại lặng im.
Hạo Hiên đáp lại, giọng nói vẫn rất lạnh lùng "Tôi đến đây không phải để buôn chuyện hay hỏi thăm" nói rồi anh hạ hai đầu gối xuống nền, cầm mấy nén nhang đưa trước mặt lẩm nhẩm điều gì đó.
Cô cảm thấy khoảng cách của cô và anh sau câu nói vừa rồi sao lại xa đến thế, xa thậm trí là xa hơn so với khi cô còn ở nước ngoài.
Lát sau anh mở mắt, cắm nhang rồi quay lưng bỏ đi. Nhị San vội gọi với anh.
"Đợi tôi chút" ngay khi nói xong cô mới nhận ra tại sao mình lại kêu anh ấy đợi mình, đợi để làm gì? Cô dần cảm thấy hối hận về câu nói vừa rồi.
Còn về phần anh, vẫn thản nhiên, không một chút biểu cảm nào hiện lên trên khuôn mặt. Dừng chân, anh nói: "Đầu bậc thang"
Nhị San hiểu ý Hạo Hiên, trước đây anh luôn ra gần những bậc cầu thang đầu tiên từ trên xuống để đợi cô, nhưng cô không chịu vì ngày đó cô rất sợ, bắt anh đứng canh chờ cô nói chuyện với mẹ... Bây giờ có lẽ đã không thể nữa rồi... Không để cô đáp lại, anh đi luôn.
Đợi cho anh đi khuất, cô đưa bàn tay lạnh cóng vì sương lên vuốt tấm ảnh nền xanh gắn trên bia
"Mẹ, chắc là mẹ đẹp lắm"
Lần nào thăm mẹ cô cũng nói vậy. Vì cô chưa từng nhìn thấy mẹ mình bao giờ.
"Mẹ, Nhị San, con gái về thăm mẹ rồi đây" Nghĩ đến đây mắt cô nhòe đi. Cô nhắm mắt, những giọt nước lã chã lăn xuống đôi gò má hồng hào. Điều cô được kể nghe dần hiện ra, ngay trước mắt...
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư