Nếu như có ngày mai
Shur | Chat Online | |
23/08/2021 08:32:10 | |
Văn học nước ngoài | Tự viết | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Lợi ích của sách (Vũ Vân Như) (Văn học trong nước)
- * Mắt biếc (hậu truyện 2) (Văn học trong nước)
- * Sông Núi Nước Nam (Lý Thường Kiệt) (Văn học nước ngoài)
- * Hòn Đất - Chương 1 - Phần 2 (Văn học trong nước)
Truyện ngôn tình : ‘ ‘Cupid's 13th kiss’’ ( Nụ hôn thứ 13 của thần Cupid)
T/ giả : Nhiên Y
- '' Bí mật của Vẻ đẹp và ý nghĩa sâu xa bên trong mỗi loài hoa thực sự không phải ai cũng hiểu được, giống như khi chúng ta cùng nhau đi tìm hiểu về thứ được gọi là '' tình yêu đích thực '' vậy .. ''
('' The secret of Beauty and the deep meaning inside each flower is really not understood by everyone, just like when we go together to learn about what is called ' 'true love'' so.. /
- Trích lời ‘ ‘ Tô Vân Giản’’
Chương 1 :
+ 7 tuổi +
Bây giờ, nếu có ai hỏi tôi rằng : ‘ ‘ Loại hoa con thích nhất là hoa gì ?’’. Tôi tất nhiên sẽ vui vẻ trả lời rằng : ‘ ‘ Hoa cúc ạ !’’
- Đấy là tôi – 5 tuổi, luôn vô tư, trong sáng và đơn thuần như những đứa trẻ cùng lứa khác. Trong quan niệm lúc đó của tôi, hoa nào cũng có vè đẹp và ý nghĩa riêng cả . Điển hình như : hoa mai tượng trưng cho vẻ đẹp vui tươi, hiền hòa ; hoa hồng thì lại tượng trưng cho sự quý phải và sắc đẹp rực rỡ,..nhưng riêng hoa cúc – loài hoa mà tôi lúc 5 tuổi luôn dành sự yêu thích đặc biệt thì lại khác hoàn toàn. Hoa cúc theo quan niệm ‘ ‘ bất hủ’’ của tôi thì hoa cúc có vẻ đẹp thanh cao, trong sáng và ngây thơ giống như chúng tôi của lúc ấy vậy. Ngoài ra, nó còn là một biểu tượng thiêng liêng cho kiên cường, dũng cảm, dám hiên ngang trước những làn gió mạnh và bất khuất trước sức nóng khủng khiếp đến đáng sợ của Mặt trời để có thể tiếp tục theo đuổi những ước mơ và hoài bão của mình.
+ 14 tuổi +
Lớn hơn một chút nữa, tôi bắt đầu nhận ra rằng, hoa cúc không đơn thuần chỉ là hoa mà nó còn là biểu tượng đẹp đẽ của một tình yêu thuần khiết và bền vững. Lúc này, tôi bắt đầu biết tình yêu là gì ? xuất phát từ đâu ?, Nó có thực sự đẹp đẽ và khiến con người ta hạnh phúc như vẻ bề ngoài không, và còn ti tỉ những điều khác nữa....Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là, ngoài việc tự mình rỗi hơi đi tìm những thông tin, khái niệm về thứ được gọi là ‘ ‘Tình yêu tuổi thanh xuân’’ gì gì đó ấy thì sao không học về cách trồng, chăm sóc và tìm hiểu sâu hơn nữa về loài hoa đó đi, vì dù sao, tôi cũng là một người yêu hoa sâu đậm mà, nhất là hoa cúc trắng ý, hihi..!
+ 18 tuổi +
Bây giờ, tôi chính thức bước sang tuổi trưởng thành rồi. Hằng ngày, ngoài việc học và làm bài tập thêm ở ký túc xá vào mỗi lúc rảnh rỗi, tôi cũng đang có ý định sẽ học nghề và làm việc trả công, giúp đỡ bố mẹ đôi phần như các bạn khác vậy. Nhưng..tính tôi vốn hậu đậu, chậm chạp, chỉ sợ người khác nhìn thấy đã không đồng ý nói gì đến thuê. Đang trong lúc bế tắc, tôi chợt nhìn ra bậu cửa sổ - nơi tôi thích quan sát và ngắm nhìn nhất mỗi khi buồn chán bởi nơi đây dường như đã chứa đựng tất cả những gì tôi thích vậy : Bầu trời trong xanh, có những áng mây trắng bồng bềnh, mềm mại như kẹo bông gòn ngọt ngào vị đường dâu hay trên cây thi thoảng lại có những chú chim họa mi bay tới, gật gù một lúc rồi vui vẻ cất tiếng hót trong trẻo, nhẹ nhàng như muốn gửi gắm tới bầu trời – không gian màu xanh rộng lớn nó luôn yêu quý những nốt nhạc du dương, đẹp đẽ kia vậy,.v.v.. Ngoài ra, bậu cửa còn là nơi luôn gợi cho tôi nhớ tới lần đầu tiên thử tập trồng hoa nữa cơ. Lúc đó, là đầu tháng 6, tôi vẫn luôn phì cười khi nhớ cái dáng hình mình cầm bay nhẹ nhàng xúc từng khoanh đất màu mỡ khéo léo bỏ vào hộp xốp. Xong xuôi, tôi thục mạng chạy khỏi công trường xây dựng để quên những lời trách mắng tỏ ý giận dữ khi có người dám đến đây ‘ ‘ trộm đất’’ vô phép, đặc biệt khi đó còn là con gái có học chứ. Nhưng tôi cóc quan tâm, miễn hôm nay kiếm được đất và hạt giống hoa để trồng là tôi đã vui lắm rồi, còn những chuyện khác không quan trọng lắm nên không cần phải nghĩ nhiều làm chi cho mệt ha -.-. Cuối cùng, sau khi gieo hạt hoa xuống, tôi cảm thấy mình như vừa gieo rắc một sinh mệnh đẹp đẽ xuống mảnh đất này vậy. Ngoài trồng hoa trên cốc xốp trước bậu cửa, tôi còn tập trồng hoa ở nhiều nơi khác nữa, nào là : khoảng đất bỏ trống sau trường, khu đất gần tu viện ( nơi đó đất màu mỡ dễ sợ luôn ^-^) hoặc là trong ở trong khu vườn nhà. Nói tóm lại, tôi rất thích trồng hoa. Hoa dường như đã cung cấp cho tôi thêm những điều mới mẻ, kỳ diệu vậy. Cũng chính vì điều đó mà mẹ tôi luôn mắng yêu rằng :
- ‘ ‘ Tiểu Giản à, con suốt ngày quấn quít bên mấy khóm hoa như thế mà không định kiếm một anh chàng nào đó ra mắt bố mẹ ah, định không cho mẹ có một đứa con rể hay sao vậy ?’’
Qủa thực, trước giờ, tôi không hề có bạn thân là con trai. Người tôi hay nói chuyện và chơi cùng cũng chỉ toàn là con gái thôi...Nhiều lúc tôi còn tưởng giới tính mình có vấn đề luôn ý ! Tụi bạn trong KTX cũng toàn đứa là ‘ ‘ hoa có chủ’’ rồi nên tôi cũng cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Lý do khiến tôi chưa muốn yêu chính do tôi sợ rằng, cái tính hậu đậu và yếu đuối của mình sẽ ảnh hưởng đến họ. Do vốn là người ‘ ‘đa sầu đa cảm’’ nên tôi rất sợ mình sẽ là một gánh nặng phiền phức cho người tôi yêu. Và quan trọng nhất vẫn là, tôi cần người đó phải thật hiểu bản chất và trạng thái, ý nghĩa tượng trưng của mỗi loài hoa. ‘ ‘ Hoa không phải thứ đồ mà có thể dùng tiền là mua được, là có được, muốn hiểu được hoa thì phải là người yêu hoa. Hoa – là một sự sống mãnh liệt, thuần khiết nhất mà mẹ Thiên Nhiên đã ban tặng cho chúng ta, Người luôn mong muốn chúng ta phải thật hiểu chúng, thật biết trân trọng, yêu thương chúng bằng cả trái tim trân thành.Chỉ có người thật sự hiểu được ý nghĩa đó mới thật xứng với ngươi. Đó là điều tôi ưu nhất, điều quan trọng nhất mà ngươi cần phải luôn ghi nhớ’’ – tôi luôn tự dặn lòng mình như vậy, người tôi dành cả trái tim để khắc cốt ghi tâm.ơi......, đến bao giờ em mới được gặp anh đây ?
Chương 2 :
- ' ' Music is not only a sound used to entertain others, it also symbolizes the expression of emotions of joy, anger, love,....no need to express in human words. , it's a magical sound like a message that the beautiful fairies of the sky send to the living beings and things living on the same motherland.... Please respect it!''
(‘ ‘ Âm nhạc không chỉ là thứ âm thanh dùng để mua vui cho người khác, nó còn biểu tượng cho sự bộc lộ xúc cảm hỉ,nộ,ái,ố,....không cần diễn tả bằng lời của con người ta, đó là thứ thanh âm diêụ kỳ như một thông điệp mà các nàng tiên xinh đẹp của bầu trời gửi gắm đến những sinh linh, vạn vật sống trên cùng một đất mẹ,....Xin hãy tôn trọng nó !’’)
- Trích lời ‘ ‘ Lay Restly’’
Chào, vẫn là tôi – Tô Vân Giản đây. Yeal...thì năm nay tôi cũng bước sang tuổi 21 nồi bánh trưng rồi đây. Nói thật thì cuộc sống của tôi lúc trước với bấy giờ chẳng khác gì nhau mấy, vẫn yên bình và lặng lẽ trôi qua một cách đồng điệu. Bây giờ, tôi đã tìm được một công việc rất phù hợp với mình – nhân viên chăm sóc hoa trong một tiệm hoa gần chỗ tôi sống. Hằng ngày, ngoài việc tìm kiếm và chọn lọn lựa hoa cho những vị khách có nhu cầu mua thì tôi còn tập đánh đàn dương cầm nữa. Tôi vẫn còn nhớ, trước khi ba mất, tâm nguyện lớn nhất của ông đó chính là muốn tôi biểu diễn đàn dương cầm bài hát : ‘ ‘ Bản giao hưởng định mệnh’’ của nghệ sĩ Beethoven – người mà ông luôn hâm mộ cho mẹ tôi và người tôi yêu nghe...Vậy nên, thỉnh thoảng rảnh rỗi, chị Lay – chủ tiệm hoa nơi tôi làm việc vẫn thường tập cho tôi cách đánh đàn. Nhiều lúc, chỉ có hai chị em ngồi lại trông tiệm, chị vẫn thường hay tâm sự với tôi rằng ngày xưa, ước mơ lớn nhất của cuộc đời chị chính là được một lần được lên sân khấu, dưới ánh đèn điện lộng lẫy kia, tỏa sáng cùng chiếc đàn, đánh lên những bản nhạc giao hưởng động lòng người....Tôi chăm chú lắng nghe chị nói, bắt đầu thầm tưởng tượng rằng : nếu dưới khung cảnh tuyệt diệu ấy, liệu tôi có thể đặt những khóm cúc trắng tuyệt đẹp tự tay trồng lên trên từng phím đàn ấy được không ? Sau khi công việc chăm sóc hoa kết thúc, tôi vội nhẹ nhàng cẩm bó hoa cúc yêu thích, ủ ẩm chúng bằng hơi ấm còn sót lại trong chiếc áo khoác da, kéo cao áo ở phần cổ lên một chút rồi chậm rãi bước ra bên ngoài. Vì bây giờ là mùa đông nên trời rất lạnh, chỉ cần ăn mặc không đủ ấm một chút là sẽ bị ho và cảm ngay. Tôi cố gắng xốc áo cho cao cổ hơn, lặng lẽ tản bộ một mình trên con đường tràn ngập hương thơm dịu ngọt say ngất lòng người của hoa zǐ yuàn ( hay còn gọi là hoa Tử Uyển ). Đi được một lúc, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang nhẹ nhàng trên hư không, nó có lúc du dương, trầm bổng như mời gọi, có lúc dè dặt, quyến rũ khiến người ta phải xuyến xao. Tuy là người không am hiểu về lĩnh vực này lắm nhưng tôi cũng có thể thầm công nhận rằng người đánh ra những giai điệu, điệp khúc mê người này chắc chắn phải là người rất giỏi ! Nghĩ đến đây, tôi nóng lòng tìm ra nơi phát ra thứ thanh âm tuyệt diệu kia. Cuối cùng, tôi dừng lại trước một nhà hàng nước ngoài ở gần đó. Dù sao bụng cũng đang đói, chi bằng vào đây vừa thưởng thức âm nhạc vừa ăn không phải tốt hơn sao ? Nghĩ là làm, tôi khẽ bước vào. Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên tôi đến một nhà hàng kiểu cách phương Tây đẹp như thế : hòa quyện với ành đèn nhịp nhàng và hòa quyện là những bộ bàn ghế dành cho thực khách có màu sắc rất phù hợp và ưa nhìn. Ngoài ra, để làm nổi bật cho vẻ đẹp của căn phòng, người ta đã đặc biệt trang trí thêm những chùm hoa hồng, hoa cẩm chướng xanh xen kẽ nhau rất đẹp.
‘ ‘ Đúng là một nhà hàng tuyệt vời’’ – tôi thầm khen rồi bước đến một chiếc bàn ở gần góc khuất, lặng lẽ ra hiệu cho phục vụ tỏ ý muốn gọi món :
-‘ ‘ How can I help , ma'am?
( - ‘ ‘ Tôi có thể giúp gì, thưa quý cô ?’’ )
Tôi khẽ chăm chú xem thực đơn một lúc, rồi nói bằng Tiếng Anh tỏ ý đáp lại :
- ‘ ‘ I don't call much either. Would you mind preparing me a set of Spanish fried rice and a glass of warm water ?’’
( - ‘ ‘ Tôi cũng không gọi gì nhiều đâu. Phiền anh có thể chuẩn bị cho tôi một suất cơm rang kiểu Tây Ba Nha và một cốc nước ấm được không ?’’ )
Không biết vừa nãy tôi phát âm tiếng anh có gì khúc mắc không mà chỉ thấy người phục vụ đã khẽ đơ người một lúc nhìn tôi. Dường như có vẻ nhận ra việc làm của mình có hơi thô lỗ, anh ta vội vàng chỉnh sửa lại, nở nụ cười chuyên nghiệp nói :
- ‘ ‘ Oh.. I understand. Please wait for us a moment, ma'am. If you don't mind, can you listen to Beethoven's symphony played by our musician while we wait?
( ‘ ‘ Ồ..! Tôi hiểu rồi. Vui lòng đợi chúng tôi một lúc, thưa quý cô. Nếu cô không phiền trong lúc đợi có thể lắng nghe bản giao hưởng của Ngài Beethoven do nhạc sĩ bên chúng tôi đàn trong lúc chờ đợi được không ạ ?’’ )
- ‘ ‘Yes. I'm so happy to hear these wonderful notes !!!’’
( ‘ ‘ Vâng ! Tôi rất vui khi có vinh hạnh được thưởng thức thanh âm của những nốt nhạc tuyệt vời này !!’’ )
Đợi người phục vụ cất bước đi xong, bỗng, lúc này, tiếng đàn dương cầm hay tuyệt diệu tôi đang mong chờ ấy chợt dừng lại mà thay vào đó là một giọng nam trầm ấm, ma mị nhẹ nhàng vang lên :
- ‘ ‘Thank you everyone for taking your little time to eat and listen to music in our place. I - the pianist of this restaurant would like to thank everyone for their hearts, serving everyone is our honor !’’
(- Cảm ơn tất cả mọi người đã dành chút thời gian ít ỏi của mình để ăn và nghe nhạc ở chỗ chúng tôi . Tôi - nghệ sĩ piano của nhà hàng này xin cảm ơn tấm lòng của mọi người, được phục vụ mọi người là niềm vinh hạnh của chúng tôi ! )
Nói xong, anh ấy liền đi vào trong. Tôi đưa mắt nhìn bóng lưng vững chãi ấy đi một cách đầy tiếc nuối . Thấy phục vụ đã bưng đồ ăn đến nơi, tôi bèn nghĩ ra một cách : khẽ lấy bút , viết một câu nói vào miếng lót cốc rồi đưa nó cho phúc vụ với mong muốn đưa nó cho người con trai đánh đàn dương cầm lúc nãy. Anh phục vụ thấy hành động táo bạo đó bèn liếc nhìn tôi với cái nhìn khó hiểu, song..., vì trong điều luật qui định phải nghiêm chỉnh tuân theo của các nhà hàng có ghi : ‘ ‘ Khách hàng là Thượng Đế, mọi việc họ muốn đều phải thực hiện một cách hoàn mỹ nhất có thể. Bất cứ việc gì làm họ không hài lòng, tất cả..đuổi việc !!!’’ – điều này tôi biết từ khi còn học sơ trung nên tôi dám khẳng định chắc chắn là người này là một người nghiêm túc, luôn tuân thủ theo ‘ ‘những điều luật của phục vụ đối với khác hàng’’ nên không thể nào từ chối được việc tôi nhờ ảnh. Qủa nhiên, đúng như tôi dự đoán, tuy có chút khó hiểu và ngạc nhiên nhưng anh ta vẫn cố gắng mỉm cười chuyên nghiệp tỏ ý đã hiểu rồi đi thẳng. Tôi ngồi thưởng thức bửa ăn tối trong tâm trạng không mấy vui vẻ. Ăn xong, tôi vội tính tiền rồi ra bên ngoài. Càng tối, trời càng lạnh hơn hơn, gió Đông Bắc tràn về khiến tôi nhiều lúc phải rùng mình run rẩy , nhưng vì một việc quan trọng nên tôi không vội về luôn mà ngồi trước ghế đá đợi ‘ ‘ người đó’’ . Nhưng tôi không hề hay biết rằng, trong cùng thời điểm đó, người phục vụ tốt bụng của tôi lại đang rất sợ hãi trước khí thế của người đàn ông trước mặt :
- ‘ ‘ Vậy lả cô ấy muốn gặp tôi ?’’
- ‘ ‘ Vâng...Cô ấy bảo đưa miếng lót này cho tôi và bảo tôi chuyển nó tới cho cậu. Lúc đầu, tôi cũng định từ chối nhưng sau khi nhìn đôi mắt đầu sự khẩn thiết và cầu mong đó, tôi lại không nỡ....’’ – Người phục vụ vừa nói vừa lén lút quan sát biểu cảm của người kia, thấy khuôn mặt điềm tĩnh đó bắt đầu hơi xao động, cậu ta vội lắp bắp nói tiếp : - ‘ ‘ N – Nếu anh không muốn gặp mặt, tôi có thể từ chối giú –’’
- ‘ ‘ Ai bảo cậu là tôi không muốn gặp mặt cổ ?! Cậu gọi cho cô ấy bảo là tôi đồng ý gặp mặt, hẹn đúng 9 h ở quán Cafe cạnh trường Tiểu Học Hoài Khiết, sẵn tiện bảo Trương Ưu hộ tôi là hai ca còn lại cho người khác thay thế, tôi bận rồi !’’ – Nói xong liền bỏ đi luôn, để người phục vụ nọ đứng đơ người một lúc lâu, sau mới hoàn hồn gọi điện thông báo cho người nọ.
Ở ghế đá, tôi ngồi chôn chân tại chỗ đợi cuộc gọi thông báo của người kia trong sự mong mỏi tưởng chừng như vô vọng. Bỗng - điện thoại rung, tôi vội nhấc máy, áp tai lắng nghe :
- ‘ ‘ Tô tiểu thư, là tôi đây ! ‘ ‘ Người đó’’ đồng ý rồi, anh ta bảo tôi nói với cô rằng ‘ ‘ đúng 9h sẽ gặp cô tại quán Cafe gần trường TH Hoài Khiết, mong tiểu thư đến đúng giờ ạ !’’
Tôi còn chưa kịp nói gì thì cậu ấy đã tắt máy khiến tôi lặng người vui sướng một lúc lâu. Không để thời gian trôi qua một cách lãng phí, tôi vội chạy ngay về nhà để chuẩn bị đồ gặp mặt. Về đến nhà, chào đón tôi là hai cô mèo tam thể đáng yêu – Luni và Saxpia. Thấy vậy, tôi bèn nhẹ nhàng bế bổng hai đứa lên rồi xoa đầu chúng một cách đầy yêu thương. Xong, tôi bước vào nhà. Khẽ bật điện, lấy điã sữa còn hơi lạnh từ trong tủ ra rồi hâm nóng lên đưa cho hai bé con dễ thương của tôi thưởng thức. Chúng vừa uống, vừa khẽ dụi chiếc đầu nhỏ xinh vào người tôi như muốn tỏ ý cảm ơn vậy. Đến bên chiếc Tivi mới mua, tôi bật điều khiển lên để xem dự báo thời sự ngày hôm nay. Bỗng bên ngoài có tiễng gõ cửa ‘ ‘ cộc cộc..’’ , tôi ra ngoài xem thử thì thấy một cái cậu bé có nước da hồng hào, đôi mắt đen ánh lên vẻ ngây thơ, vui tươi cùng mái tóc cùng màu mềm mại, sáng sủa đang khẽ ngượng ngùng cầm một túi hoa quả nói :
- ‘ ‘ E – Em chào chị ạ ! Em là Minh – người mới chuyển đến kế bên nhà chị ạ . Bố mẹ em bảo em mang một túi hoa quả sang đây để tặng chị cũng như để làm quen và chào hỏi hàng xóm ạ... !’’
Tôi khẽ nhìn cậu bé trước mặt, thấy điệu bộ miễn cưỡng có chút ngượng ngùng của ẻm, tôi bất giác phì cười rồi xoa đầu trấn an :
- ‘ ‘ Không cần phải sợ chị thế đâu Minh ! Thành ý của ba mẹ em thì chị xin nhận còn túi hoa quả này thì chị xin lỗi nha, chị không lấy đâu..Sẵn tiện.., em đến nhà chị rồi thì vào ngồi lúc đi, bây giờ bên ngoài lạnh lắm đó !’’
- ‘ ‘ Vâng..!’’ – đáp lại lời tôi là một giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng êm tai của ẻm.
Nói rồi, tôi dắt Minh vào nhà. Lúc đầu, em có chút rụt rè khi bước vào một ngôi nhà xa lạ như thế này nhưng sau khi nhìn ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ và cầu mong của tôi, có vẻ dường như em đã lấy được sự tự tin nên đã mạnh dạn bước vào hơn. Nhìn thấy Minh vẫn còn hơi run vì lạnh, tôi bèn vào bếp pha một cốc Cacao sữa hóng hổi giúp em có thể xua tan cái lạnh. Xong, tôi ngồi xuống, dự định sẽ nói chuyện với em ấy một lát rồi đi gặp mặt người kia. Bỗng.., Minh khẽ hỏi tôi :
- ‘ ‘ Chị..cũng là một người yêu thích hoa ạ ?’’
Tôi hơi bất ngờ với câu hỏi em đưa ra, nhưng tôi chưa trả lời lại vội mà chỉ hỏi ngược lại em ấy rằng :
- ‘ ‘ Nếu chị nói có thì sao ? Em chắc hẳn cũng là một người giống chị ( giống sở thích ) ?!’’
- ‘ ‘ Vâng...! Em cũng vậy. Hỏi sao, ngay từ đầu, em bước vào nhà chị đã thấy mùi hoa thoảng thoảng, nhè nhẹ chứ không nồng nặc như những người khác. Thường thường, chỉ có những người yêu hoa mới có thể phân biệt và cảm nhận được hương thơm riêng biệt của từng loại hoa cũng như cách kết hợp những loại hương đó với nhau một cách thành thạo mà . !’’
- ‘ ‘ Ồ ! Có vẻ em am hiểu ‘ ‘ chúng’’ nhỉ !.’’
- ‘ ‘ Cũng không hiểu nhiều lắm đâu chị ! À quên, có thể cho em được biết tên của chị được không, chị gái ?’’
- ‘ ‘ A! Suýt thì quên chưa giới thiệu với em, chị tên Vân Giản, em có thể gọi chị là Giản Giản cũng được nha ! Em..chắc hẳn là người Việt Nam đúng không, Minh ?’’
- ‘ ‘ Vâng ạ ! Em và ba mẹ mới chuyển đến đây sinh sống ạ !’’
..........
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Vì cả hai đều cùng sở thích với nhau nên vẫn chưa ai gây khó dễ cho đối phương một lần nào cả. Qua cuộc nói chuyện, tôi mới biết em tên Lý Vũ Minh, ẻm là người Việt chính cống, nguyên nhân khiến gia đình em và em phải bắt đầu một cuộc sống mới ở đây do mẹ em là người Việt gốc Trung, do tiếng gọi của con tim mà cô đã gặp bố Minh và từ đó hai người nên duyên vợ chồng . Bây giờ, bà ngoại ẻm – tức là mẹ ruột của mẹ thằng bé đang bị ốm nặng, cần người chăm sóc nên cả gia đình mới có ý định trở về đây, định cư ở đây và sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi này để vừa tiện chăm sóc mẹ già đang đau ốm, vừa để ổn định của sống hằng ngày của gia đình. Tôi lặng lẽ nhìn Minh bấy giờ đang nhấm nháp cốc Cacao ngon lành mà tôi vừa mới pha cho ẻm. Cách uống nhẹ nhàng, từ tốn của em khiến tôi bất giác nghĩ rằng người ngồi đối diện mình không phải là một cậu nhóc nữa mà là một người trưởng thành vậy. Tôi nhìn lên đồng hồ, đã 8:45 rồi. Thấy sắp đến giờ hẹn, tôi khó xử suy nghĩ cách để ‘ ‘ đuổi khéo’’ Minh cho kịp thời gian đến nơi hẹn. Minh dường như có khả năng nhìn xuyên thấu tâm can của người khác vậy, thấy tâm trạng tôi có vẻ sốt sắng, em chậm rãi nói :
- ‘ ‘ Chị không cần phải che giấu cảm xúc của mình như thế đâu, chị Giản . Em biết chị đang có việc bận mà, chẳng qua chị đang bận tâm em mà thôi...Bây giờ cũng muộn rồi, em cũng nên về thôi.’’
- ‘ ‘ A ! Cảm ơn em nha...Đợi chị mở cửa đã...’’
Tôi mở cửa. Em bước ra ngoài, những cơn gió Đông Bắc hắt qua một cách lạnh lùng khiến tôi bất giác cảm thấy hơi run. Nhìn Minh chuẩn bị đi, tôi có chút không nỡ cho lắm, lâu rồi mới tìm được một người nói chuyện ăn ý với mình, vậy mà...Bỗng, ẻm quay ra, hôn * chụt* một cái lên mặt tôi rồi cười khanh khách nói :
- ‘ ‘ He he, chị buồn ah ? Yên tâm đi ! lần sau em lại đến nhà chị chơi và ăn chực mà, chị yên tâm nha, bye chị yêu nhe !’’
Tôi đến là cạn lời với thằng nhóc này. Tuy có chút tiếc nuối nhưng ẻm bảo là ẻm lần sau sẽ đến chơi tiếp là tôi đã an tâm rồi. Tôi vào nhà, nhìn lên đồng hồ, giờ đã 8 : 48 rồi, không nhanh là sẽ trễ cuộc hẹn mất !. Nghĩ là làm, tôi vào phòng ngủ, chọn một bộ quần áo, kéo cao khăn len quàng cổ một chút rồi bước bên ngoài. Lúc này, vì trời đã tối nên những cột đèn điện cao áp được bật lên tứ phía soi rõ quang cảnh lúc này : trên còn đường, vẫn còn một số người đi bộ, hẹn hò, trêu ghẹo nhau,..Tiếng nói cười vui vẻ dường như đã làm bầu không khí lúc này ấm áp hơn..Tôi không bận tâm cho lắm, nhanh chân đến chỗ điểm hẹn. Vừa đi tôi vừa tự nhủ thầm :
- ‘ ‘ Không biết anh nghệ sĩ đàn dương cầm đó tên là gì nhỉ, tò mò ghê !’’...
· Ở nơi nào đó ..
- ‘ ‘ A lô ! Tiểu Minh ah ? Em gọi anh có chuyện gì thế ?’’
- /....../
- À...Anh đang hẹn một người quan trọng, tí anh về nhé, em nhớ ở nhà ngoan đấy, đừng quậy làm ba mẹ bận lòng !’’
- /..../
- ‘ ‘ Ồ ! Mới đến đã quen được chị hàng xóm nhà bên rồi cơ ah ? Mà nghe giọng của em thì có vẻ em quý cổ nhỉ ?!’’
- /.../
- ‘ ‘ Ha ha. Thôi đừng dỗi mà, anh không chọc nữa được chưa ! Nhưng lúc nào rảnh rỗi, nhớ dắt anh đến gặp mặt trực tiếp cô ấy được không nào ?’’
- /.../
- ‘ ‘ Ok, ok. Bye em nha, yên tâm anh sẽ về sớm, bảo bố mẹ làm việc ít thôi, đừng đợi anh mà không ngủ !’’
Mộ Lâm Việt khẽ phì cười, anh không ngờ cậu em yêu quý của anh chưa gì đã làm quen được một người ở gần nhà rồi, người nó quen không những là con gái mà còn là hàng xóm kế bên nữa. Đúng là vi diệu thật, điều đó càng khiến cho anh tò mò hơn về người đó. Dẹp những suy nghĩ đó lại, anh khẽ nhìn lên chiếc đồng hồ của quán : 9 :01 rồi. Chân mày khẽ nhăn lại, anh vốn xưa nay là người kỹ tính, thích mọi thứ đều phải hoàn mỹ từng ly từng tí, chệch một chút cũng không được. Vậy mà cô gái này dám khiến anh phải phá vỡ ‘ ‘ tiêu chuẩn kép’’ của mình mà ở đây ngồi đợi cổ, đúng là thách thức sự giới hạn của anh mà !. Bỗng, / ketttt../ - tiếng mở cửa khiến cho những suy nghĩ phức tạp của anh trở nên dần tan biến không một vết tích, một ý nghĩ bỗng xoẹt qua đầu.....5 phút sau, Tôi bước vào quán , khẽ ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm ‘ ‘ người đó’’. Tôi nhớ là vừa nãy, khoảng tầm 5 phút trước, người phục vụ nam kia có thông báo với tôi rằng : bàn ‘ ‘người đó’’ ngồi là bàn số 18, bên tay trái từ góc độ của tôi nhìn ra, trước bàn đó là có một đôi tình nhân .. Nhưng khi tôi bước đến bàn đó thì lại chẳng có ai. Tôi sững sờ hỏi nhân viên quầy thì cô ấy chỉ đáp gọn lỏn rằng : Người tôi đang tìm đã bảo cổ rằng nếu như có ai hỏi người bàn số 18 kia đang ở đâu, hãy đưa cho cô ấy một tớ giấy và bảo rằng : Nếu cô ấy đủ thông minh, nhất định sẽ tìm được ‘ ‘người đó’’ !..
Tôi cảm ơn cô ta, nhận lấy mảnh giấy rồi bước ra ngoài quán. Mở giấy ra , tôi chẳng thấy cái gì ngoài một dòng chữ ngay ngắn được viết bằng những nét bút bi vô cùng mềm mại :
- ‘ ‘
Tôi ngơ người ra, nghĩ thầm :
- ‘ ‘ Người này đang suy nghĩ tìm cách làm khó mình sao ?!’’
Tôi từng học qua tiếng Đức nên coi như cũng hiểu về câu này một chút đi ? Nêu mà câu này mà dịch sang tiếng mẹ đẻ của tôi có nghĩa là : ‘ ‘ Thời gian đối với ta rất quý giá...Kẻ đối đầu ta chỉ có thể là tình yêu..Cúc trắng sẽ là ‘ ‘bông hoa’’ đại diện cho linh hồn ta...! Kẻ hiểu được ta cũng giống như khi nhạc sĩ Beethoven hiểu được ý nghĩa sâu xa trong mỗi bài ca của mình vậy !’’
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!