Những câu hỏi (Robert Pinsky)

70 lượt xem

Những câu hỏi
Còn những người vẫn đến văn phòng cha tôi thì sao nhỉ?
Họ đến mua kính mắt và máy điếc - đôi khi tán gẫu với cha tôi

Thêm vài phút, lúc tôi quét dọn ở phía sau,
Đề địa chỉ các gói hàng, hoặc lau chùi máy móc;
nếu cha tôi bận

Tôi có thể bán pin cho họ, hoặc giải đáp những
thắc mắc của họ.
Ông già cao lớn giọng oang oang với lối
nghiêng đầu chặc lưỡi giễu cợt

Để tảng lờ những gì không nghe thấy; một bà
lúc nào cũng ư ử hát
Một nốt kéo dài, chúng tôi gọi là "bà ư ử" - làm sao

Ông chồng béo trắng của bà
(trông giống mục sư Peale)
Có thể chịu nổi suốt ngày đêm?
Rồi những người khác nữa: một phu nhân

Đã có tuổi, đỏm dáng một giải buộc tóc, người Âu. Bà
làm giúp người tỵ nạn
Bán quà tặng hoặc hàng quán mùa hè dọc
con đường lát ván;

Mùa đông chắc hẳn bà sống bằng
tiền An sinh Xã hội. Một ông
Lúc nào cũng chào cha tôi bằng các cử chỉ và
mật hiệu của Hội Tam Điểm.

Tại sao tôi cứ mong cho họ được thiên hạ đối xử thật
dịu dàng, khi giờ đây
Họ đã rời bỏ thế giới này từ lâu, bằng cách này hay
cách khác,

Trong lúc mình còn đang học hành dở dang
- trong lúc đang lái xe,
Đang đọc sách, đang nói chuyện với Ellen. Sao tôi lại
dở chứng quan tâm phù phiếm như thế nhỉ?

Tôi mong sao họ đã không phải chết trong đau đớn
và đơn độc.
Mặc dù nhiều người sống còn đang chết đói,
tôi vẫn cầu nguyện cho những người này

Đã chết rồi, phần lớn vô danh (trừ ông Monk,
bà Rose Vogel)
Và chẳng mấy ai thương nhớ: rằng họ được thêm một
chút gì đó nữa

Một chút vui thú, một bữa ăn ngon, một cuốn sách
hoặc một cái TV hẳn hoi.
Mà tôi cầu xin ai ban cho thứ từ thiện hạ đẳng dai
như chão này? Tôi thấy

Một chuyên gia từ thiện hôm nay, một nữ tu - váy áo
chỉnh chu đúng phép,
Nhưng khăn trùm đầu lại có hai màu xanh
- trắng bao quanh gương mặt đơn điệu

Có vẻ Ái Nhĩ Lan của cô, lớn hơn tôi năm hoặc mười tuổi.
Nhân viên Bưu điện bảo cô ông ta không có tiền lẻ đủ
hai mươi đồng

Nên cô phải đổi tiền ở cạnh đấy rồi mới quay lại gửi
gói bưu phẩm của mình.
Lúc tôi ra cửa thì cô đang lái xe đi - hơi có vẻ gì,
hình như vậy.

Như là khó chịu mà phải gượng vui, như thể cái lý phải thế
Của tiền lẻ, thư tín, xe cộ, áo quần, bản thân nó là một
khoái lạc: hay che đậy

Và đần độn như bọn con gái tôi vẫn cho là quá ưa
thích nội quy
Ở trường tiểu học. Có khi cô ta cũng là giáo viên
tiểu học cũng nên;

Nhưng cô khiến tôi nhớ là mình đang ở đó
- lại còn đang ở đó như một cái tên
Và như một người, một Mary hoặc John,
biết rằng người dọn vệ sinh ở trường

Là ông Woodhouse; thầy hiệu trưởng là
ông Ringleven; bà thư ký
Trong văn phòng là bà Apostolacos;
bác lái xe buýt là bác Ray.

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo