Tặng Thục tăng Lư Khâu sư huynh (Đỗ Phủ)

72 lượt xem
Tặng Thục tăng Lư Khâu sư huynh

Đại sư Đồng Lương tú,
Tịch tịch danh gia tôn.
Ô hô tiên bác sĩ,
Bính linh tinh khí bôn.
Duy tích Vũ hoàng hậu,
Lâm hiên ngự càn khôn.
Đa sĩ tận nho quán,
Mặc khách ái vân đồn.
Đương thì thướng tử điện,
Bất độc khanh tướng tôn.
Thế truyền "Lư Khâu bút",
Tuấn cực du Côn Lôn.
Phượng tàng đan tiêu mộ,
Long khứ bạch thuỷ hồn.
Thanh huỳnh Tuyết Lĩnh đông,
Bi kệ cựu chế tồn.
Tư văn tán đô ấp,
Cao giá việt dư phan.
Vãn khan tác giả ý,
Diệu tuyệt dữ thuỳ luân.
Ngô tổ thi quán cổ,
Đồng niên mông chủ ân.
Dự chương giáp nhật nguyệt,
Tuế cửu không thâm căn.
Tiểu tử tứ sơ khoát,
Khởi năng đạt từ môn.
Cùng sầu nhất huy lệ,
Tương ngộ tức chư côn.
Ngã trú Cẩm Quan thành,
Huynh cư Kỳ Thụ viên.
Địa cận uỷ lữ sầu,
Vãng lai đương khâu phàn.
Thiên nhai hiết trệ vũ,
Ngạnh đạo ngoạ bất phiên.
Phiêu nhiên bạc du quyện,
Thuỷ dữ đạo lữ đôn.
Cảnh yến bộ tu lang,
Nhi vô xa mã huyên.
Dạ lan tiếp nhuyễn ngữ,
Lạc nguyệt như kim bồn.
Mạc mạc thế giới hắc,
Khu xa tranh đoạt phồn.
Duy hữu ma ni châu,
Khả chiếu trọc thuỷ nguyên.

 

Dịch nghĩa

Vị sư là người xuất sắc vùng Đồng Lương,
Rõ ràng là gốc con nhà danh tiếng.
Than ôi vị bác sĩ thuở trước,
Cái khí thiêng liêng sáng rực sao mà mất đi.
Thuở xưa Vũ hoàng hậu,
Ra trước điện để nắm quyền hành.
Các người ra làm quan là những nhà nho,
Khách văn chương tụ tập như mây dồn.
Vào lúc đó bước lên điện tía,
Không phải chỉ có các vị khanh, tướng chức lớn thôi.
Người đời còn truyền tụng câu "bút Lương Khâu",
Vĩ đại hơn cả núi Côn Lôn.
Chim phượng ẩn sau làn ráng chiều đỏ rực,
Rồng bỏ đi khi dòng nước trong bị vẩn đục.
Sáng loáng nơi phía đông Tuyết Lĩnh,
Chứng tích cũ còn lại nơi bia đá kia.
Văn của ông truyền rộng cả thôn quê lẫn thành thị,
Giá trị còn hơn cả ngọc quý.
Sau này xét đến ý của tác giả,
Thấy thật là hay, biết bàn luận cùng ai.
Ông nội tôi về thơ cũng vượt đời trước,
Hưởng ơn vua cùng thời.
Cây dự chương gần sát với mặt trời mặt trăng,
Năm tháng không thể lay chuyển gốc rễ.
Phận con cháu như tôi đây, ý tứ còn non kém,
Làm sao mà có thể đạt đến cửa làng văn chương.
Rất buồn rầu gạt lệ rơi,
Nay được cùng gặp người cháu của ông.
Tôi ở Cẩm Quan thành,
Còn anh tu ở Kỳ Thụ viên.
Đất hai nơi gần nhau nên dễ chia sẻ nỗi buồn nơi đất khách,
Đi về chỉ cần leo qua ngọn đồi.
Nơi chân trời không có lấy một giọt nước mưa,
Cây lúa cứ gục không ngóc đầu được.
Mệt vì cứ đi lặt vặt,
Nên mới khởi đầu thân thiết với bạn cùng đạo.
Cảnh đẹp bước đi dưới hàng hiên được trang hoàng,
Mà không có cảnh xe ngựa ồn ào.
Đêm gần tàn nhận được những lời kinh êm dịu,
Trăng tà như cái chậu bằng vàng.
Cái thế giới đen tối tù mù này,
Có rất nhiều cảnh đua xe để tranh đoạt.
Chỉ có viên ngọc ma ni,
Mới có thể chiếu xuyên cái nguồn nước đục được.


(Năm 760)

Sư Lư Khâu là cháu nội của quan thái thường bác sĩ Lư Khâu Quân, người xứ Thục.
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!

Giải bài tập Flashcard Trò chơi Đố vui Khảo sát Trắc nghiệm Hình/chữ Quà tặng Hỏi đáp Giải bài tập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×