Sài môn (Đỗ Phủ)

116 lượt xem
Sài môn

Cô chu đăng Nhương Tây,
Hồi thủ vọng lưỡng nha.
Đông thành can tảo thiên,
Kỳ khí như phần sài.
Trường ảnh một yểu điệu,
Dư quang tán hàm nha.
Đại giang bàn khảm căn,
Quy hải thành nhất gia.
Hạ xung cát khôn trục,
Tủng bích toản Mạc Gia.
Tiêu táp sái thu sắc,
Phân hôn mai nhật xa.
Giáp môn tự thử thuỷ,
Tối trách dung phù tra.
Vũ công dực tạo hoá,
Sơ tạc tựu kỳ khoa.
Cự cừ quyết thái cổ,
Chúng thuỷ vi trường xà.
Phong yên diểu Ngô, Thục,
Chu tiếp thông diêm ma.
Ngã kim viễn du tử,
Phiêu chuyển hỗn nê sa.
Vạn vật phụ bản tính,
Ước thân bất nguyện xa.
Mao đông cái nhất sàng,
Thanh trì hữu dư hoa.
Trọc lao dữ thoát túc,
Tại nhãn vô tư ta.
Sơn hoang nhân dân thiểu,
Địa tích nhật đa giai.
Bần bệnh cố kỳ thường,
Phú quý nhiệm sinh nha.
Lão ư can qua tế,
Trạch hạnh bồng tất già.
Thạch loạn thướng vân khí,
Sam thanh diên nguyệt hoa.
Thưởng nghiên hựu phân ngoại,
Lý khiếp phu hà khoa.
Túc liễu thuỳ bạch niên,
Cảm cư cao sĩ soa.
Thư thử khoát bình tích,
Hồi thủ do mộ hà.

 

Dịch nghĩa

Thuyền đơn độc lên Nhương Tây,
Quay đầu nhìn hai bờ.
Đông thành trời khô ráo,
Hơi của nó như ai đang đốt củi.
Bóng dài mất vẻ duyên dáng,
Ánh sáng còn rơi rớt xuống vực thẳm.
Sông lớn có nhiều nguồn gốc trải rộng,
Chảy ra biền thì thành một dòng.
Đổ xuống như cắt trục đất,
Soi bờ như thanh kiếm có tên là Mạc Gia.
Sắc mùa thu toả ra ảm đạm,
Khí mờ che lấp cả xe mặt trời.
Cửa kẽm bắt đầu từ đây,
Rất hẹp cho bè nổi đi qua.
Công ông Vũ đã trợ giúp tạo hoá,
Đục sơ sơ mà thành lối thiết kế lớn.
Những rãnh lớn khơi từ thời rất xưa,
Các dòng nước hợp lại như con rắn dài.
Gió khói mờ cả vùng Ngô, Thục,
Thuyền bè trao đổi muối với sợi gai.
Tôi nay là một gã xa nhà,
Lóp ngóp nơi cát bùn đục.
Vạn vật nương vào bản tính của nó,
Giữ mình không dám hoang phí.
Nóc tranh che một cái giường,
Ao trong có thừa hoa.
Rượu thuốc cùng gạo lật,
Trước mắt chẳng than van.
Núi hoang dân số ít,
Đất chật trời chiều đẹp.
Nghèo và bệnh vẫn là sự thường,
Giàu sang tuỳ thuộc vào cách kiếm sống.
Tuổi già gặp lúc loạn lạc,
Nhà ở may có cỏ tranh che.
Đá vèo vèo bay lên mây mù,
Cây sam sạch xoè ra dưới trăng đẹp.
Thưởng thức cái đẹp chẳng đến phần mình.
Lo thoả lòng thì có gì để mà khoe.
Đủ rồi ở vào tuồi có tóc bạc,
Đâu dám sánh với bậc cao sĩ.
Viết điều này lại chợt nhớ thuở trước,
Quay đầu lại thì chỉ thấy ráng chiều thôi.


(Năm 767)

 

 

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo