Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn ngắn kể lại kỉ niệm khiến em nhớ mãi trong bài văn có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm

viết bài văn ngắn kể lại kỉ niệm khiến em nhớ mãi trong bài văn có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm
 
3 trả lời
Hỏi chi tiết
1.359
1
0
Xinh
04/01/2022 19:08:25
+5đ tặng

Trong cuộc đời có những thứ có thể trải qua rất nhiều lần lặp đi lặp lại thế nhưng cũng có những thứ đã trôi qua và không thể nào tìm lại được. Thứ khó tìm lại nhất đó chính là tình bạn tuổi học trò. Đó là một kỉ niệm đã in đậm trong tâm trí của em rất khó phai mờ.

Em và Lan là hai đứa bạn thân, nếu có thể dùng từ ngữ nào miểu tả thì nó chính là kiểu tình bạn “con trấy cắn đôi” vậy. Em vẫn còn nhớ như in cái kỉ niệm về người bạn này, cho dù thời gian có trôi qua cũng không thể nào phai mờ trong tâm trí.

 

Đó là một ngày hè đầu lớp 5, em đang mải miết đập quả bàng thì cái Thùy bạn cùng lớp hét toáng lên : “Mai ơi, biết tin gì chưa? Lớp mình sắp chào đón thành viên mới đấy nghe đâu từ trên thành phố chuyển về.” Em vẫn mải miết đập bàng cùng lũ con trai chả thèm để ý gì đến nó.

Chỉ đến khi nghe nó lải nhải quá nhiều em mới quay ra hỏi bâng qươ : “Thế à? Bao giờ nó đến? Mà sao mày biết?” – “Ừ, tao vừa đi qua thấy lớp trưởng thông báo, hình như đang làm thủ tục sắp đến lớp rồi”.

Cùng lúc đó tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Em lại lập cập nhặt hết món bàng rụng đầy túi rồi tất tả vào lớp. Ngày bé em nghịch lắm tuy là con gái nhưng chỉ thích chơi với nhóm bạn nam, toàn nghịch những trò nghịch ngầm nào bắn bi, nào khẳng, nào đuổi nhau… chẳng bạn giờ thấy nhảy dây, hay đầu hàng như mấy bạn nữ.

Em lau mồ hôi rồi ngồi rụp xuống bàn. Sau đó là tiết của cô Lan chủ nhiệm lớp. Ừ cái Thùy nói đúng vì hôm nay cô còn dẫn theo sau một bạn nữa đến. Cả lớp đứng dậy chào cô. Cô giới thiệu “ Hôm nay cô giới thiệu nhân sự mới bạn Quỳnh mới chuyển trường từ giờ sẽ học cùng lớp ta. Hi vọng các bạn giúp đỡ bạn Quỳnh nhé”. Cả lớp vỗ tay đón chào thành viên mới, Quỳnh cũng đứng lên giới thiệu về mình. Nhưng nói thật em chẳng ưa con nhỏ này. Trông cũng có vẻ xinh xắn, mái tóc dái tết bím đằng sau, làn da trắng và đôi mắt to tròn. Nói thật là trông vô cùng thuận mắt, còn em thì vốn chả ưa những đứa dịu dàng em vẫn thích những đứa có vẻ bụi bụi và có thể cùng em “chinh chiến” ngang dọc. Thế mà chả hiểu sao ma xui quỷ khiến cô xếp nó ngồi cạnh em.

Vậy là em phải ngồi cùng nó suốt sao? Nghĩ đã cảm thấy khó chịu khi mọi người đổ dồn vào cái đứa xinh đẹp em cũng bị để ý lây. Phiền quá – em thầm nhủ.

Cho đến khi đi học về em cũng chẳng thèm chào hỏi câu nào mà chỉ thấy nó chào em “Mình là Quỳnh rất vui được làm quen với bạn. Mong sẽ là bạn tốt.” – “Ừ”. Em đáp. “Bạn tên là gì?” – Nó lại hỏi.- “Mai” em đáp.

Thế là từ đó em chẳng thèm quan tâm gì đến nó. Chỉ biết đi học về nó về cùng đường em, thế chắc là cùng làng chăng. Hôm sau em mới biết hóa ra nó là cháu ngoại của bà Hương cạnh nhà em. Cách nhau có 3 cái cổng mà em chẳng quan tâm đến nó.

Thời gian vẫn trôi qua và em vẫn thế không lạnh không nóng. Em làm việc em còn nó làm việc nó. Em chỉ ấn tượng duy nhất là việc Quỳnh nó học rất khá, chữ rất đẹp vì thế thường được làm mẫu cho các bạn.

Cho đến một hôm, em bị sốt. Cái nóng thiêu đốt của buổi trưa đi chơi cùng lũ trẻ trong làng làm em bị ốm. Người em nóng như hòn than vì thế mẹ xin phép cô cho em nghỉ ở nhà mấy bữa. Đến tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong em thấy cái Quỳnh đến. Nó đến cạnh em cầm theo quyển tập ban sáng. Hỏi em đã đỡ tí nào chưa? Hôm nay nghe tin em ốm nên nó mang sách vở đến để em hoàn thành đồng thời có chỗ nào không rõ có thể hỏi nó.

Em ngây người, em tưởng nó ghét em lắm. Mấy tháng nay có bao giờ nói chuyện với nhau đâu nhỉ? Sao nó lại quan tâm em thế? Em quay lên nhìn nó. Nó bảo em “ Mình không ghét bạn đâu, bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ. Bạn không hiểu gì thì có thể hỏi mình nhé. Còn đây là vở bài tập sáng nay bạn giữ lấy chép bài đầy đủ nhé. Còn nữa cố gắng ăn uống mau khỏi bệnh nhé.” Rồi nó chào từ biệt và quay về.

Kể từ hôm ấy em cũng có cái nhìn khác về nó. Em không còn lạnh nhạt với nó thậm chí chủ động nói chuyện và đi học cùng nó. Thành ra chúng em trở thành bạn thân lúc nào không biết. Chơi rồi em mới biết cái Quỳnh cũng là đứa siêng năng lắm. Nó không những học giỏi mà còn vô cùng khéo tay, biết gập hoa, đan lát thêu thùa chả bù cho em thô lỗ, cục mịch. Nó cũng rất biết quan tâm đến bạn bè và những người xung quanh, hay giúp đỡ mọi người….

Suốt 3 năm qua tình bạn của em và nó cứ khăng khít như vậy. Chưa bao giờ cãi vã giận hờn vì nó là người dịu dàng, ít nói trầm lắng nên rất hiểu chuyện và nhường nhịn em. Chúng em chính là đôi đũa lệch bù trừ cho nhau. Em nóng nảy bốc đồng còn nó trầm tính dịu dàng. Cũng nhờ có nó mà môn ngữ văn của em cũng được cải thiện đáng kể, đã được cô giáo khen chứ không còn chê như trước nữa.

 

Đúng là trong cuộc đời này có những thứ mất đi có thể tìm lại nhưng tình bạn là không thể mất đi. Nó chính là thứ tình cảm giúp bạn vượt qua khó khăn và hướng bạn hoàn thiện hơn. Quỳnh vẫn là đang là đứa bạn thân nhất của em, bất kể sau này có thế nào thì vĩnh viễn điều đó cũng sẽ không thay đổi!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
3
1
Múp míp
04/01/2022 19:08:52
+4đ tặng

Loài chó là loài trung thành và tình nghĩa nên em rất thích loài vật này. Hai năm trước gia đình em có nuôi một con chó, em gọi nó bằng cái tên rất đáng yêu Memi. Bà em có một đàn cho Meni là con chó bé nhất, nhưng lại mũm mĩm đáng yêu em rất thích và đã xin được bà cho về để nuôi.

Memi có bộ lông vàng rất mượt, chiếc đuôi cong dễ thương và đầy đặn. Chiếc đầu nhỏ nhắn cùng đôi mắt lanh lợi, dễ thương. Memi cũng rất điệu, lúc nào cũng thích em vuốt ve cái bộ lông của nó vào mỗi sáng sớm, thỉnh thoảng chạy, nhảy trong sân đầy nhanh nhẹn và thu hút trông như những điệu khiêu vũ vậy. Em yêu nhất là những lúc được trò chuyện với Memi, cô nàng cứ thích quẫy quẫy cái đuôi của mình rồi gục vào đôi chân của em mà nghe em thủ thỉ. Mỗi lần vui, buồn em đều tâm sự với Memi, giữa chúng em không phải là tình cảm của chủ, em cảm nhận như của những người bạn thân vậy.

Rồi thơi gian ấy, vì bận bịu với đống bài tập và áp lực chuyện thi cử nên em đã không quan tâm nhiều đến nó nữa. Chắc vì thế mà Memi cũng tủi thân nên không còn quấn em như trước nữa, thỉnh thoảng lại chạy ra hàng xóm chơi với lũ trẻ bên ấy

Như thường lệ, em hay ngồi bàn học bài, Memi đi chơi. Khoảng 30 phút thì em nghe tiếng vọng từ nhà hàng xóm. Nhưng vì quá mải mê vào làm bài tập chưa em nên em gắng làm thêm. Khoảng tầm 10 phút sau tiếng kêu ấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi không nghe nữa, lúc này em nghe tiếng bố em lật đật từ ngoài cửa chạy vào:

- Hoa ơi, cái Hoa đâu rồi, con Memi nó bị người ta đập vào đầu sắp chết rồi đây này

Lúc này em ra mới hoảng hồn trong sợ hãi:

- Có chuyện gì thế bố...con Memi bị làm sao cơ ạ?

Trời ơi! Nhìn cặp mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê bết máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có lẽ nào khi những tiếng kêu ấy bắt đầu cất lên là khi Memi đang bị người ta đánh sao? những cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu em, em vô tâm quá, chỉ tại em nên Memi mới ra nông nỗi này. Lúc ấy nước mắt chỉ trực trào ra, em thương Memi và cũng tự trách bản thân mình càng căm thù bọn tàn ác kia, chúng chỉ vì cãi lợi trước mắt mà nhẫn tâm sát hại con chó đáng thương.

Em đỡ Memi dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đánh vào đầu khá sâu nên phải mất 2 tháng sau Memi mới dần lành hẳn. Từ đó em và Memi càng thân nhay hơn, cho dù em có bận gì thì cũng quan tâm và chăm sóc cho nó

Câu chuyện ấy xảy ra cũng đã lâu giờ nhắc lại em vẫn thấy nổi gai ốc lên. Mong rằng Memi và em sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn nữa.

Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích mẫu 2

Trong cuộc sống, mỗi chúng ta sẽ có những kỉ niệm cho riêng mình, dù đẹp đẽ hay buồn đau cũng theo ta đến cuối đời này và là những mảnh ghép quan trọng giúp chúng ta trưởng thành hơn. Một trong những kỉ niệm khiến em nhớ mãi đến tận bây giờ chính là câu chuyện xảy ra hai năm trước với chú chó nhỏ của em.

Ba năm trước, gia đình em mới chuyển đến khu phố này sinh sống để tiện cho công việc của bố mẹ em. Khi chuyển đến ngôi nhà mới, em có xin bố mẹ cho nuôi một chú chó và bố mẹ em đã đồng ý. Bố em đưa về một chú chó Phú Quốc và bảo đây là giống chó vô cùng thông minh, gần gũi với con người. Em đặt tên cho chú là Bún. Hằng ngày em chơi với chú, cho chú ăn, tắm cho chú, tình cảm của cả hai rất khăng khít, gắn bó. Cuộc sống của gia đình em vô cùng bình yên và cứ thế trôi đi. Chẳng mấy chốc, Bún đã lớn trở thành một chú chó trưởng thành có thể giúp em trông nhà và thậm chí là sai chú làm một số công việc trong gia đình.

Tuy nhiên, việc học tập của em ở trên trường lại không thuận lợi, cá bạn thường xuyên trêu đùa em và đôi lúc có những hành động thái quá làm em vô cùng tủi thân. Một hôm, đi học về, các bạn có rủ em đi đá bóng ở một sân vận động khá xa nhà, em tin tưởng và đi theo chỉ dẫn của các bạn. Họ dẫn em đến một nơi nào đó lạ hoắc và hẻo lánh mà trước giờ em chưa từng nhìn thấy hay đến đây. Đến một khu vắng vẻ, bỗng mấy người đó lao vào trói tay em vào cái cây gần đó và trêu đùa em, còn bảo để em ở đây đến khi trời tối mới quay lại thả em ra để em về nhà. Nói xong, mấy người đó lên xe và phóng đi mất. Em bơ vơ giữa trời đất và khóc vì sợ hãi. Như thường lệ, buổi trưa mẹ sẽ phần cơm cho em ở nhà, em đi học về sẽ tự ăn và chơi với Bún sau đó chiều lại đi bộ đến trường. Giữa nơi hoang vu, vừa đói vừa sợ em cứ khóc và kêu gào nhưng không ai nghe thấy. Hồi lâu, đã quá mệt, em thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng em nghe có tiếng chó sủa inh ỏi, nghe tiếng quen quen em mở mắt nhìn, thì ra là Bún. Nó thấy em đứng bị trói bèn lại và dùng hàm răng sắc nhọn cắt đứt sợi dây; em ôm lấy nó, nó liếm mặt em và cái đuôi ngoáy tít như là an ủi, vỗ về em. Sau đó, em theo Bún đi về nhà, không hiểu bằng cách nào đó, Bún lại biết được em ở đây và có thể tìm được em. Nhưng con đường này có vẻ nó rất thuộc. Sau khi về nhà ăn uống và nghỉ ngơi, em ôm lấy nó, vỗ về, xoa dịu như một lời cảm ơn. Em có báo lại với bố mẹ về những chuyện đã xảy ra, sau đó bố mẹ trao đổi với cô giáo và những bạn hay trêu em đã phải nhận hình phạt thích đáng. Từ ngày hôm đó trở đi, ngày nào Bún cũng đến cổng trường đợi em tan học và cùng em về nhà. Em có thêm một người bạn thực thụ cùng mình đi trên con đường quen suốt hai năm học qua.

Có thể với nhiều người, chó chỉ là loại động vật thấp kém, nhưng đối với em, chúng là những người bạn gần gũi, thân thiết; nhất là Bún - người hùng của em. Những kỉ niệm với chú em sẽ không bao giờ quên và luôn khắc ghi trong tim mình.

1
0
Khánh
04/01/2022 19:09:05
+3đ tặng

Mỗi đứa trẻ khi trưởng thành không chỉ có những người bạn thân thiết mà còn có tình cảm đặc biệt với vật nuôi của mình. Có những loài vật, nhỏ bé bình thường như vậy. Nhưng đồng hành bên cạnh lâu dần sẽ trở thành một phần cuộc sống. Nhắc lại con vật nuôi, kỉ niệm với Bún – chú cún tôi yêu thích chợt ùa về.

Mẹ tôi không thích nuôi chó, mèo hay bất cứ vật nuôi nào khác. Từ lúc còn bé xíu, chị em tôi đã vô cùng khát khao, ghen tị với mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm khi chúng nó vui vẻ chơi đùa với chó mèo. Nhưng bất ngờ, Bún đến với gia đình tôi. Nó vốn là một con chó lang thang, hay vật vờ ở khu xung quanh nhà tôi. Mùa đông bốn năm trước, tôi thương con chó nhỏ không nơi đi về, không có ai chăm sóc nên lên cho nó ăn. Sau khi cả nhà ăn xong, tôi thường lấy cơm nguội và đồ ăn bỏ đi trộn vào một cái bát, đặt ngoài cổng chờ nó ăn xong lại cất bát đi. Tôi làm như vậy liên tục cả tuần liền, Bún quen dần và trở nên thân thiết với tôi. Nhiều lần mẹ không ở nhà, tôi còn đem nó vào nhà tắm rửa cho nó. Nước rửa sạch vết bẩn trên lông Bún, để lộ ra bộ lông trắng muốt. Mấy ngày ăn uống đầy đủ, nó mập ra nhiều, lại thêm hai cái tai ngắn hơi cụp xuống, đôi mắt nâu tròn xoe như bi ve, trông nó rất đáng yêu.Cái tên của Bún là tôi tình cờ đặt cho nó vì một lần tôi đem bún cho nó ăn. Nó không thèm thử đã vội vàng cách xa cái bát. Sau này tôi mới biết nó không ăn những thứ như bún hay phở. Tôi thầm nghĩ thật kỳ lạ rồi gọi nó là Bún. Con chó thông minh, dường như hiểu tôi lấy món nó ghét nhất đặt cho nó nên ban đầu ra vẻ không bằng lòng lắm. Nhưng gọi mãi cũng quen, cu cậu dần chấp nhận.

Một thời gian sau, Bún thực sự trở thành người bạn thân thiết của tôi. Thỉnh thoảng mẹ có nghi ngờ, song Bún không bao giờ tùy tiện vào nhà nên cũng không có ai phát hiện. Nó sẽ vẫn lang thang như vậy nếu vài ngày sau không xảy ra chuyện. Trong khi mải chơi trốn tìm với lũ bạn trong vườn nhà ông Năm đầu xóm, tôi bị một con rắn cắn. Tôi đạp trúng hang ổ của nó nên nó ngay lập tức phun kim lên chân tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy rắn gần như vậy, hơn nữa còn bị nó cắn. Tôi nhìn con rắn to bằng hai ngón tay cái mình đang trườn đi, lại nhìn vết cắn nhỏ xíu đang rỉ máu, hoảng sợ vô cùng. Tôi khóc không thành tiếng. Các bạn đều trốn ở nơi khác, bác Năm lại đi ra ngoài từ ban nãy rồi, không ai giúp được tôi cả.

Khi tôi hoảng loạn nhất thì Bún xuất hiện. Hóa ra nó vẫn quanh quẩn bên tôi. Nhìn nó chạy như bay lại chỗ mình, bất chấp hai con chó to nhà bác Năm lạ nó sủa inh ỏi. Nó nhìn nhìn cái chân bị rắn cắn của tôi rồi chạy đi. Nhìn bộ lông trắng khuất dần, lòng tôi chợt thấy hụt hẫng. Bún bỏ tôi lại một mình, chạy biến. Suy nghĩ ngây thơ hiện ra trong đầu tôi, có phải thấy tôi như vậy, nó biết tôi sẽ không cho nó ăn được nữa nên mới bỏ mặc tôi. Lần này tôi òa khóc nức nở. Ngay sau đó, tôi nghe tiếng xôn xao ở phía xa. Bún phóng cái chân ngắn cũn, chạy về phía tôi rồi đứng vẫy vẫy đuôi. Mẹ và bác Năm xuất hiện phía sau nó. Thấy tôi ôm chân ngồi thụp xuống, mẹ lo lắng đến xem thì điếng người. Bác Năm thấy thế cũng vội vã cùng mẹ đưa tôi đến trạm y tế. Bún đứng nhìn theo, ánh mắt nó long lanh kỳ diệu, đuôi nó vẫn ngoe nguẩy vẫy mãi. Bác sĩ kiểm tra vết thương và kết luận không có vấn đề gì, chỉ là một con rắn hoa cỏ không có độc. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tôi trở về nhà liền tò mò hỏi mẹ cách mẹ tìm thấy tôi. Mẹ như nhớ ra điều gì, đi lấy cơm nguội giống như tôi hay làm. Vừa lấy mẹ vừa kể:

- Mẹ đang định đi tìm con về sang bà ngoại thì thấy con chó trắng gầm gừ trước cửa. Nó tha cái khăn mặt bị rơi đi làm mẹ phải đuổi theo. Nó chạy đến ngõ nhà bác Năm thì dừng lại, rồi mẹ nghe tiếng con khóc nên đi cùng bác Năm vừa đi chợ về vào xem.

Mẹ dừng một lúc rồi nói tiếp:

- Con chó ấy thế mà thông minh. Mẹ mang cơm cho nó, bác Năm bảo nó lang thang ở quanh đây lâu rồi.

Tôi vui mừng và cảm động trước sự thông minh, tình cảm của Bún, đem câu chuyện kể với mẹ. Tôi thuyết phục mẹ cho mình nuôi nó, mẹ đắn đo giây lát rồi đồng ý. Chị em tôi vui sướng vô cùng, lần đầu tiên chúng tôi được nuôi một chú cún của riêng mình. Bún vào nhà tôi và trở thành người bạn, người canh giữ nhà tuyệt vời. Nó ăn nhiều hơn và lớn nhanh như thổi. Chị em tôi đi đâu cũng dắt nó đi, bạn bè nhìn bộ lông trắng của nó, đứa nào cũng khen nó thật đáng yêu.

Nhiều năm qua đi xong mỗi lần nhắc lại kỉ niệm đó, cả nhà tôi đều nhìn Bún bằng ánh mắt yêu thương và cảm kích. Dù vết rắn cắn lần đó không độc, nhưng đổi lại nếu lỡ là rắn độc, không có Bún phỏng chừng tôi đã gặp nguy hiểm. Ngẫu nhiên Bún đến với tôi, nhưng nó lại trở thành một phần quan trọng trong tuổi thơ của tôi.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo