Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với người thân

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với người thân 
1 trả lời
Hỏi chi tiết
135
0
0
Anh Tú
10/01/2022 14:16:16
+5đ tặng

Gia đình - hai tiếng thật giản dị nhưng cũng rất thiêng liêng. Đối với tôi, gia đình vô cùng quan trọng, đặc biệt bởi có những người thân yêu. Và người mà tôi yêu quý nhất chính là mẹ.

Như bao người mẹ khác, mẹ của tôi là một người phụ nữ thật giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho chúng tôi những sự hy sinh thật phi thường. Tuổi thơ tôi không được sống trong hạnh phúc như nhiều đứa trẻ khác. Bố mẹ tôi đã chia tay nhau khi tôi mới vào lớp một. Tôi sống với mẹ kể từ khi ấy. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Dù được mẹ yêu thương, nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy buồn. Tận sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao tôi không thể sống cùng với cả bố và mẹ.

Gia đình tôi vốn không khá giả. Từ khi chia tay với bố, mọi gánh nặng kinh tế của gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Từng cái áo, từng quyển vở, từng miếng ăn, giấc ngủ của tôi đều do một tay mẹ tôi chăm chút. Nhưng khi còn nhỏ, tôi vẫn còn ham chơi, không thấu hiểu được những vất vả của mẹ. Nhiều lúc bị mẹ mắng, tôi còn cãi lại mẹ. Những lúc đó chắc hẳn mẹ đã cảm thấy rất buồn.

Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

Cũng may, sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có kỉ niệm hôm đó mà tôi mới biết giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Và tôi cũng biết yêu thương mẹ nhiều hơn.
HT^^

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo