Nhà ông em có nuôi một chú vẹt rất đáng yêu. So với các chú chim cảnh khác mà em từng thấy, thì chú ta to hơn hẳn, đến phải như hai chai nước ngọt cộng lại. Riêng bàn chân của chú cũng to và chắc chắn hẳn, nên khi đi lại trên mặt bàn trông cứ nặng nề. Toàn thân chú bao phủ bởi bộ lông màu xanh lá rất bắt mắt. Nhưng cũng vì bộ lông đấy, nên mỗi khi chú ta chơi trốn tìm trong bụi cây thì ông em tìm mãi tìm rất lâu mới thấy. Nổi bật nhất trên người chú ta chính là cái mỏ khoằm to màu cam như mai cua đã luộc chín. Cái kìm màu cam ấy cứng cắp lắm, giúp chú ta có thể mổ được các loại hạt có vỏ cứng một cách dễ dàng. Nếu đúng lúc đang đói, thì tay diệt hạt cừ khôi ấy có thể ăn hết một bát hạt dẻ trong vòng có vài phút. Điều thú vị nhất ở chú vẹt là có thể bắt chước vài câu nói ngắn của con người. Hai câu sõi nhất mà chú ta nói được là “Xin chào” và “Tạm biệt”. Khi có khách đến, chờ ông nhắc, chú ta sẽ đon đả bắt chước theo liên hồi, tỏ ra là hiếu khách lắm. Em rất thích chú vẹt, nên hôm nào sang nhà ông cũng tranh thủ ra chơi với chú.