Theo tớ thì:
Câu 1: - Phương thức biểu đạt chính của đoạn văn trên là: Nghị luận.
Câu 2: - Nội dung của văn bản trên: Lên án việc vứt rác bừa bãi.
Câu 3: - Biện pháp nghệ thuật tiêu biểu nhất trong đoạn văn đó là: Điệp ngữ.
- Tác dụng: Làm rõ và nhấn mạnh rằng người xả rác không phân biệt đổi tượng nào, già, trẻ, gái, trai,
học vấn cao thấp. giàu nghèo...
Câu 4: Chịu rồi, bó tay
- Thông điệp mà tác giả muốn gửi chúng ta có lẽ là để mọi người không vứt rác bừa bãi nữa ta phải phạt thật nặng những người vi phạm. Đây cũng là thông điệp mà em cảm thấy tâm đắc nhất trong đoạn văn trên. Nhiều người sống chỉ biết đến lợi ích cá nhân, họ không muốn bỏ ra dù chỉ là một chút thời gian của họ để vứt rác đúng nơi qui định. Họ làm cho cảnh quan môi trường xấu đi mỗi ngày, mà không biết nó sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong đó có cả họ. Họ chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt của mình, vì vậy để họ không vứt rác bừa bãi nữa, ta phải phạt nặng họ. Nó sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của họ nên họ sẽ không vi phạm. Có phạt nặng thì mới xây dựng nếp sống văn minh hơn.