Sân trường em rợp bóng mát của nhiều loài cây cổ thụ, nhưng em yêu nhất là bác bàng già trước cửa lớp. Không biết bác được trồng từ khi nào, chỉ biết rằng khi em vào trường, cây đã trở thành người bạn thân thiết của chúng em. Bác bàng cao lớn lắm, tán lá xanh um vươn đến tận tầng 3 của dãy nhà. Thân cây nâu, xù xì, dáng vẻ lực lưỡng, phải 4 – 5 đứa học sinh chúng em mới ôm xuể. Trên thân cây, thỉnh thoảng có những hốc u lớn, cô giáo em nói đó chính là dấu tích của thời gian in hằn lên bác đấy! Dưới gốc cây, vài chiếc rễ lớn trồi lên khỏi mặt đất, ngoằn ngoèo nom như những chú rắn khổng lồ. Lá bàng non xanh mướt, to bằng bàn tay người lớn, khi lá già chuyển màu vàng đỏ, thi thoảng theo làn gió bay vèo xuống mặt đất, nhìn đến ngộ. Mỗi giờ ra chơi, chúng em lại nhặt lá làm quạt mát hay ngồi dưới gốc cây chuyện trò cùng nhau. Từng làn gió mát khẽ thổi qua khiến cây rung rinh cành lá như cũng đang vui đùa, thầm thì cùng nhau. Tụi học sinh chúng em háo hức nhất là đến mùa bàng ra hoa, kết trái. Những chùm hoa bàng trắng tinh, nhỏ xíu, cánh hoa hệt như những ngôi sao nhỏ lấp ló sau tán cây xanh, rồi cứ thi nhau rải đầy trên mặt đất. Thời gian trôi qua, lần lượt những quả bàng xanh non, bàng chín vàng ươm đan xen trên vòm lá, trông bác bàng lúc này thật đẹp biết bao! Chúng em đều rất yêu quý bác bàng già và thường thay nhau tưới nước cho cây để cây luôn khỏe mạnh.