Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Thay đổi một chi tiết trong truyện Mị Châu-Trọng Thủy

1. Thay đổi một chi tiết trong truyện Mị Châu-Trọng Thủy
3 trả lời
Hỏi chi tiết
255
2
0
Nguyễn Thái Thanh ...
08/02/2022 09:51:56
Mị Nương đánh sơn tinh

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
H117
08/02/2022 10:02:52
+4đ tặng

Sau khi Triệu Đà chiến thắng An Dương Vương, mặc dù trở thành người anh hùng của dân tộc nhưng Trọng Thủy không thoát khỏi sự dằn vặt của lương tâm vì đã trót lừa dối Mị Châu, người vợ yêu quý của mình. Khi nhớ đến người con gái ấy, chàng lại buồn, ra giếng nước - nơi mà Mị Châu thường tắm để nhớ đến những kỉ niệm về nàng. Một hôm, chàng thấy bóng Mị Châu dưới nước, nàng vẫy tay gọi chàng, chàng thấy đôi mắt to, đen, tròn của người vợ yêu đang nhìn chàng... Trọng Thủy nhảy xuống giếng với hy vọng được gặp Mị Châu, mong được nàng thông cảm và tha thứ cho những việc mà mình đã làm. Nhưng ngờ đâu, đó chỉ là ảo ảnh do Trọng Thủy tưởng tượng ra vì luôn nghĩ về Mị Châu. Khi nhận ra mình đã nhìn nhầm, chàng cũng không ân hận, chàng phó thác số phận cho ông trời định đoạt. Chàng muốn chết để đền tội với Mị Châu.

Về phần Mị Châu, sau khi chết, nàng được Rùa Vàng giúp đỡ cho sống ở Long Cung. Dù sống trong thế giới đầy đủ, sung sướng nhưng những kí ức về Trọng Thủy vẫn không hề nhạt dần theo thời gian... Hằng đêm, nàng khóc, khóc vì một phần do nhớ chồng, nhớ quê hương, đất nước. Khóc cũng vì giận Trọng Thủy đã lừa dối, phản bội mình, khóc vì ân hận đã yêu Trọng Thủy một cách mù quáng. Vì Trọng Thủy mà giờ đây nàng đã là tội đồ của dân tộc. Nhiều lúc, Mị Châu thấy tuyệt vọng vì số phận nàng sao mà bi ai đến thế, nàng buồn cho chính bản thân, may mà nhờ An Dương Vương, Rùa Vàng, Thủy Linh công chúa (con của Long Vương) an ủi, lòng nàng cũng nhẹ bớt... Nhưng mỗi lúc nhớ đến Trọng Thủy, nỗi đau trong tim lại trào dâng, từng dòng lệ cay chảy ra từ khóe mắt nàng...

Thần kim quy thấy tình cảm giữa Mị Châu và Trọng Thủy vẫn còn sâu đậm nên ra tay giúp đỡ, cho hai người gặp lại nhau. Xác Trọng Thủy trôi theo dòng nước đến biển Đông, hồn chàng bay theo gió, thần Kim Quy liền nhập thành một, ban cho khả năng sống dưới nước, báo Trọng Thủy tìm đến được Long cung. Trước mắt chàng là một cơ ngơi đồ sộ, nguy nga, lộng lẫy mà chàng chưa từng thấy. Cổng Long cung được canh gác cẩn thận với đội quân hùng hậu. Trọng Thủy đứng đấy ngước nhìn chưa kịp nói thì bị hai vị Thủy thần gần đó chặn lại, hỏi:

- Tên kia, ngươi là ai? Đến đây làm gì? Có biết đây là chốn long cung uy nghiêm không?

Trọng Thủy mới nghe đã sợ, nhưng vì muốn được gặp vợ, chàng trả lời:

- Thưa hai vị, thần là Trọng Thủy, vợ thần là Mị Châu. Thần đến đây do được thần Kim Quy báo mộng rằng Mị Châu đang ở nơi này.

Rồi chàng thành thật kể lại câu chuyện giữa chàng và Mị Châu, đúng lúc đó, Thủy Linh công chúa đang định đi ra khỏi Long cung, gặp chàng thì nói:

- Đây là bạn ta, các người hãy để chàng vào trong.

Trọng Thủy được Thủy Linh công chúa dẫn đến chỗ Mị Châu. Trong Long cung, khung cảnh thật đẹp. Từng đàn cá bơi lội tung tăng, từng rặng san hô đủ màu sắc, đây đúng là chốn thần tiên. Bỗng, Trọng Thủy thấy mình đang ở một nơi rất đẹp, không gian yên tĩnh. Trước mắt chàng, xa xa là một người con gái với mái tóc dài mượt đang ngồi chơi đàn, tiếng đàn sao mà sầu, bi ai đến thế. Dựa vào hình dáng người con gái, dựa vào mái tóc, vào âm thanh của bản nhạc thì chàng không thể nhầm được. Đó là Mị Châu! Chàng kêu to tên vợ, chạy đến bên vợ, nhưng về phần Mị Châu, nàng sợ, hoảng hốt bỏ chạy. Nàng chạy trốn người đã phản bội mình, Trọng Thủy đuổi theo, bắt được nàng, Mị Châu vẫn im lặng, nhìn Trọng Thủy bằng ánh mắt căm thù, oán giận, lẫn chút nhớ nhung, Trọng Thủy nhận ra điều đó, chàng nói:

- Mị Châu, sao nàng chạy trốn ta, ta biết ta có lỗi, ta đã phải bội nàng, nhưng xin hãy hiểu cho ta, ta không còn lựa chọn nào khác. Là phận con, ta phải tuân lệnh cha, ta biết ta sai. Nhưng nàng chớ hiểu nhầm ta không yêu nàng, đừng nghĩ rằng rằng ta cưới nàng chỉ vì âm mưu xâm lăng.

Mặc dù Trọng Thủy đã xin lỗi chân thành nhưng Mị Châu không nói gì, nàng im lặng ngắm nhìn người chồng bấy lâu nay nàng mong nhớ, cũng là người đã phản bội nàng. Tim Mị Châu đau nhói, nàng không biết làm gì để vẹn đôi đường.

Trọng Thủy lại nói:

- Xin nàng đừng im lặng như vậy. Ta biết bản thân mình đã có lỗi với nàng. Điều đó khiến nàng vô cùng đau khổ. Nàng có thể đánh mắng ta, chứ đừng im lặng.

Trong lúc Trọng Thủy giải thích, Mị Châu lén ngắm chàng. Người chàng ốm yếu, xơ xác đi nhiều lo nghĩ quá nhiều, nàng cũng muốn quay lại với Trọng Thủy nhưng lại sợ. Mị Châu với hai hàng lệ đẫm tuôn trào, nói:

- Trọng Thủy chàng ơi, thiếp biết chàng nói thật, nam nhi đại trượng phu phải đặt sự nghiệp lên đầu. Nhưng mối thù của chúng ta vẫn còn đó. Bây giờ thiếp đã là tội đồ của dân tộc, nếu quay lại tội thiếp nặng gấp bội phần.

- Sau những chuyện đã xảy ra, ta đã nhận ra lỗi lầm của mình. Đi, hãy đi cùng ta đến gặp cha nàng cùng thần Kim Quy, ta sẽ xin cho hai vị cho chúng ta được sống hạnh phúc bên nhau, dù trải qua bao nhiêu gian khổ đi chăng nữa, ta chỉ muốn sống cùng nàng tới bạc đầu. Đầu tiên, Mị Châu lưỡng lự song cũng đồng ý, hai người đến gặp vua cha. Tại đây, An Dương Vương cùng rùa vàng đang đánh cờ nói chuyện. Sau khi nghe kể về đôi trẻ, an dương vương không biết làm sao. Thấy vậy Rùa Vàng liền nói:

- Thôi thì hai con hãy đi cùng ta đến gặp ngọc hoàng, nếu người đồng ý hai con sẽ được như ý muốn, còn không thì Mị Châu chỉ có thể ở lại đây cùng cha nói rồi. Trọng Thủy, Mị Châu được rùa vàng dẫn đến gặp ngọc hoàng, sau khi nghe chuyện, hoàng hậu cảm động rơi lên, xin ngọc hoàng ân xá cho đôi trẻ, nhưng còn tội của hai người thì sao? Ngọc hoàng phán rằng:

- Tuy tình cảm của hai con vẫn còn lưu luyến nhưng tội thì không thể tha thứ, hai con hãy xuống hạ giới làm việc thiện ba năm, sau ba năm sẽ được đầu thai, sống chung với nhau, còn hạnh phúc hay không thì tùy thuộc vào hai con.

Hai người chưa kịp nói lời chia tay thì đã được ngọc hoàng đưa xuống hạ giới. Mị Châu đầu thai vào một gia đình giàu có và vẫn xinh đẹp nết na. Nhưng trái tim của nàng giờ đây mạnh mẽ hơn, nàng hay giúp người, làm việc thiện. Còn Trọng Thủy đã trở thành một anh ngư dân chăm chỉ, tốt bụng. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã ba năm, thời hạn để hai người gặp nhau đã đến. Mị Châu gặp Trọng Thủy, hai người ôm lấy nhau khóc, nước mắt đã xóa đi hết những tội lỗi trước đây, hai người cưới nhau sống hạnh phúc quá đỗi. Lại nhắc đến Triệu Đà, vì con đi lâu mà không thấy về, nhớ con, hắn đổ bệnh mà chết.

Tình yêu mà Mị Châu và Trọng Thủy trao cho nhau vẫn còn sáng chói như ngọc trai được rửa trong giếng nước nơi trọng thuỷ thấy bóng vợ mình. Câu chuyện giữa hai người thật cảm động.

0
0
ko tên
09/02/2022 19:00:59
+3đ tặng

Sau khi An Dương Vương xây thành Cổ Loa, thần Kim Quy cho An Dương Vương một cái móng của mình để làm lẫy nỏ mà giữ thành. Theo lời thần dặn, nỏ có được cái lẫy làm bằng móng chân thần sẽ là chiếc nỏ bắn trăm phát trúng cả trăm, và chỉ một phát có thể giết hàng ngàn quân địch. An Dương Vương chọn trong đám gia thần được một người làm nỏ rất khéo tên là Cao Lỗ và giao cho Lỗ làm chiếc nỏ thần. Lỗ gắng sức trong nhiều ngày mới xong. Chiếc nỏ rất lớn và rất cứng, khác hẳn với những nỏ thường, phải tay lực sĩ mới giương nổi. An Dương Vương quý chiếc nỏ thần vô cùng, lúc nào cũng treo gần chỗ nằm.

Lúc bấy giờ Triệu Đà làm chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì An Dương Vương có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều nên Đà đành cố thủ đợi chờ thời cơ. Triệu Đà thấy dùng binh không lợi, bèn xin giảng hòa với An Dương Vương, sai con trai là Trọng Thuỷ sang cầu thân, nhưng chủ ý là tìm cách phá chiếc nỏ thần.
Trong những ngày đi lại để giả kết tình hoà hiếu, Trọng Thuỷ được gặp Mỵ Châu, con gái yêu của An Dương Vương, một thiếu nữ mày ngài, mắt phượng, nhan sắc tuyệt trần. Trọng Thuỷ đem lòng yêu dấu Mỵ Châu, Mỵ Châu dần dần cũng xiêu lòng. Hai người trở nên thân thiết, không còn chỗ nào trong Loa thành mà Mỵ Châu không dẫn người yêu đến xem. An Dương Vương không nghi kỵ gì cả. Thấy đôi trẻ thương yêu nhau, vua liền gả Mỵ Châu cho Trọng Thuỷ.

Một đêm trăng sao vằng vặc, Mỵ Châu cùng Trọng Thuỷ ngồi trên phiến đá trắng giữa vườn, cùng nhau nhìn dãy tường thành cao nhất. Trong câu chuyện tỷ tê, Trọng Thuỷ hỏi vợ rằng: Nàng ơi, bên Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai đánh được? Mỵ Châu đáp: Có bí quyết gì đâu chàng, Âu Lạc đã có thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần bắn một phát chết hàng nghìn quân địch, như thế còn có kẻ nào đánh nổi được? Trọng Thuỷ làm bộ ngạc nhiên, vờ như mới nghe nói đến nỏ thần lần đầu. Chàng ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ. Mỵ Châu không ngần ngại, chạy ngay vào chỗ nằm của cha, lấy nỏ thần đem ra cho chồng xem. Nàng lại chỉ cho chàng biết cái lẫy vốn là chiếc móng chân thần Kim Quy và giảng cho Trọng Thuỷ cách bắn. Trọng Thuỷ chăm chú nghe, chăm chú nhìn cái lẫy, nhìn khuôn khổ cái nỏ hồi lâu, rồi đưa cho vợ cất đi.

Đêm tối, hắn canh cho tất cả mọi người đều ngủ hết và lẻn vào ăn cướp nỏ. Ai ngờ, khi vào thì các mũi tên sắc nhọn bay ra như mưa, may mắn thay hắn võ công thâm hậu nên vẫn giữ được mạng, nhưng cánh tay đã bị 1 mũi tên đâm trúng. Lần này Trọng Thủy nhìn thật kỹ để đề phòng còn các cơ quan khác, mặc dù nhiệm vụ lấy nỏ thần rất quan trọng nhưng hắn không vì vậy mà ngu ngốc để mất đi tính mạng của mình để rồi nỏ không lấy đc mà mạng cũng chả còn. Sau khi nhìn kỹ và ghi nhớ cách bố trí, cơ quan và đường đi, Trọng Thủy liền rút về. Trên đường trở về trong lòng hắn càng chắc chắn rằng đó chính là nỏ thật.

Sáng hôm sau, Mị Châu nhìn thấy vết thương trên tay thì lo lắng, hỏi han. Nhưng Trọng Thủy không trả lời, liên tục lảng tránh mặc cho cả ngày hôm đó Mị Châu có dò hỏi hết lời. Thấy hắn như vậy, Mị Châu vốn tin tưởng và yêu thương Trọng Thủy nên cũng không hề có nghi ngờ. Mà trong lòng của Trọng Thủy cũng chả dễ chịu gì vì chắc có lẽ hắn cũng đã động tình với nàng công chúa hiền lành, nhân hậu này rồi !

Đêm hôm đấy, hắn lẻn vào theo tính toán. Không uổng công bày mưu tính kế cả 1 ngày, từng đường đi nước bước đều được tính toán 1 cách tỉ mỉ, hắn đã lấy được nỏ thần. Sáng hôm sau, khi vừa nhìn thấy Mị Châu, hắn đã chạy lại và nói:
- " Ta đã ở Văn Lang cũng lâu, hằng đêm đều rất nhớ nhà không biết phụ thân và ngạch nương ở Phương Bắc sống ra. Nay nỗi nhớ nhung này đã không cn kìm được trong lòng. Mong nàng nói một tiếng cho Phụ Hoàng xin cho ta về thăm nhà ít ngày"
Mị Châu nghe vậy liền cười khẽ và đồng ý bởi 1 phần nagf yêu say đắm Trọng Thủy không biết hắn có 1 âm mưu to lớn khác và 1 phần bởi nàng phần nào hiểu được cảm giác nhớ nhung quê nhà.

Sau khi về, hắn thuật lại những chuyện mình từng trải qua và cũng thuật lại chiếc nỏ thần cho Triệu Đà biết. Đà sai người làm 1 cái y như cái thật hòng đánh tráo 2 cái với nhau. Từ khi Trọng Thủy về, ngày ngày bồn chồn không thôi. Đến 1 ngày, Trọng Thủy lại nói với Mị Châu về nước vì có việc quan trọng. Và nói nếu đôi ta xa cách, ta phải lm thế nào để tìm đc nàng đây. Mị Châu nghe vậy vừa nói vừa khóc: " Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì thiếp sẽ rắc lông ngỗng dọc đường, chàng cứ chạy theo dấu lông ngỗng mà tìm"
Về đất Nam Hải, Trọng Thuỷ đưa cái móng rùa vàng cho cha, Triệu Đà mừng rỡ vô cùng, reo lên rằng: “Phen này đất Âu Lạc sẽ về tay ta”. Chỉ ít ngày sau, Triệu Đà đã ra lệnh cất quân sang đánh Âu Lạc. Nghe tin đất nước bị xâm chiếm, An Dương Vương liền đem nỏ thần ra trận nhưng tiếc thay nỏ thần lần này không hề có tác dụng. Nhanh chóng bị giặc bao vây, An Dương Vương liền dẫn theo Mị Châu lên ngựa bỏ chạy, Mị Châu đằng sau thì đang rắc lông ngỗng mong Trọng Thủy có thể tìm ra mình. Đám quân lính thấy thế liền đi theo, Triệu Đà thấy An Dương Vương cười to, nói/; " Giặc đang ở đằng sau ngươi đây".

An Dương Vương hiểu hắn đang bảo ai, nhưng mọi thứ diễn ra khác so những j Triệu Đà tưởng tượng An Dương Vương cười lớn, hất tay nhẹ 1 cái: Trong lùm cây, lính nước tay cầm giáo chạy ra chả mấy chốc quân xâm lược bị bao vây. Hùng Vương nhìn con gái yêu quý của mình và nói: " Con đã nhìn rõ người chồng yêu quý của con chưa?"

Mị Châu lòng đau như cắt, vì cho dù thế nào nàng cũng ko dám nghĩ phu quân kết tóc của mk lại đối xử với mk như vậy. Triệu Đà vẫn nham nhở ko có chút gì sợ hãi và nói: " Vậy thì sao? Có trách thì trách con gái ngươi yêu con trai ta hết lòng, cho dù ngươi có bao vây ta thế nào thì dù sao các ngươi cx đã thất bại cm ko chịu trói" 
Lúc này 1 tên lính thúc ngựa đến báo cho Hùng Vương biết rằng quân ta đã thắng lợi. Vì cái nỏ mà Trọng Thủy lấy trong bí phòng ngày đó là nỏ giả, khi nghe Mị Châu kể lại chuyện Trọng Thủy gạ xem nỏ Vua Hùng đã có chút nghe ngờ và đã bày trí âm mưu như vậy. Triệu Đà nghe vậy vừa tức giận vừa cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Từ đó, Mị Châu chấm dứt mối lương duyên với Trọng Thủy. Mặc cho chàng ta có van xin hay thề thốt nàng vẫn cương quyết dù trong lòng cn chút lưu luyến, ko nỡ. Cuối cùng Trọng Thủy sống cô tịch đến cuối đời

 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Lịch sử Lớp 10 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo