Câu truyện của An-đéc-xen khép lại nhưng cái kết này có hậu? Cái chết của cô bé bán diêm như một sự giải thoát cho em? Có lẽ khi đọc xong tác phẩm, ta khó thể nguôi ngoai suy nghĩ về lòng người, tình người trong cuộc sống này. Nhà văn chẳng hề né tránh hiện thực nghiệt ngã khi viết ra kết thúc như vậy. Cô bé bán diêm có tâm hồn trong sáng, thánh thiện ấy đã chết, chết trong chính đêm giao thừa, trong cái đói, cái rét hành hạ. Một năm mới sang hứa hẹn những khởi đầu mới nhưng cô bé đã kết thúc cuộc hành trình của mình tại chính ngưỡng cửa của năm mới. Chẳng có cơ hội, chẳng có tương lai nào nữa cho em. Trước khi chết vì đói, vì rét, em đã chết vì chính sự lạnh lùng, vô cảm của con người. Em không dám về nhà vì sợ những lời chửi mắng, đánh đập của bố, em trơ trọi, bơ vơ, tuyệt vọng chống chọi với cái giá rét trước ánh mắt vô cảm, thờ ơ của những người qua đường. Em cô đơn, buồn tủi khi mọi người vui vẻ, hân hoan đón chào năm mới còn mình thì ngồi trong góc tường lạnh giá để tránh từng cơn gió rét. Em từ giã cõi đời, giã từ cuộc sống vì không ai thương em, không ai che chở, bảo vệ em. Cái chết của em mãi để lại nỗi xót thương, niềm day dứt như một câu hỏi ám ảnh về tình người trong cuộc sống: Làm sao để không còn những trẻ em bất hạnh như cô bé bán diêm nữa?.