Cuộc sống này, có những điều mình đã làm khiến bản thân luôn dằn vặt hối hận. Có những tội lỗi mãi mãi cũng chẳng thể nào xoá nhoà được. Trong kí ức của tôi, có một sai lầm mà tôi đã gây ra cho người khác khiến họ phải đau lòng.
Tôi là Lý Thông sinh ra trong gia đình làm nghề bán rượu ở thôn Tâm An. Một lần nọ, trên đường đi bán rượu về thì tôi thấy có một anh chàng trông rất lực lưỡng, cao to, khoẻ mạnh vô cùng. Anh chàng này hình như sống một mình thì phải. Nghĩ rằng với sức khoẻ như thế, chắc chắn hắn có thể giúp mình rất nhiều việc, bèn lân la lại hỏi chuyện làm quen. Sau một hồi hỏi thăm, tối mới biết anh này sống một mình thật, cha mẹ đã mất sớm hết cả rồi, gia tài mà anh ta để lại chỉ là một chiếc rìu. Tên của anh chàng là Thạch Sanh, tính cách chân thật lắm, thế là như mở cờ trong bụng, tôi chắc chắn rằng chàng trai này rất dễ bị lợi dụng, bèn mở lời kết nghĩa anh em để rủ anh ta cùng về nhà, đặng mà sai việc.
Thạch Sanh thì vốn thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, nên nghe tôi mở lời, chàng đồng ý ngày. Thạch Sanh bảo:
- Anh không chê em nghèo khó mà kết nghĩa anh em, em vui lắm, em hứa sẽ nghe anh và giúp đỡ anh thật nhiều.
Nói rồi hai chúng tôi lên đường về nhà. Và đúng như những gì tôi tính toán, từ ngày có Thạch Sanh, tôi và mẹ đỡ vất vả hẳn ra, những việc nặng nhọc, tôi chưa bảo Thạch Sanh đã giành làm lấy. Mẹ con tôi vui mừng ra mặt. Lúc bấy giờ, trong làng tôi có một con chằn tinh rất lớn, hàng năm dân làng phải nộp cho nó một mạng người, nếu không nó sẽ quấy phá, không để làng yên ổn. Năm đó là năm tôi phải đi, không muốn giao mạng mình cho Chằn tinh, tôi đành âm mưu nhờ Thạch Sanh đi thế giùm. Tối hôm đó, sau khi cả nhà ăn uống no say, tôi bền bảo Thạch Sanh:
- Tối này anh có mẻ rượu lớn, phải đem cất không thể ra trông miếu được, em bằng lòng đi thay anh được không?
Nghe vậy, Thạch Sanh chẳng chút nghi ngờ gì mà vui vẻ nhận lời tôi. Tôi và mẹ vui mừng, cuối cùng cũng thoát được nạn lớn này. Vậy mà đương lúc nửa đêm, khi hai mẹ con đang ngủ thì tôi nghe tiếng Thạch Sanh gọi:
- Anh Thông ơi, em về rồi này, anh ra mở cửa cho em với.
Tôi tưởng là hồn Thạch Sanh về đòi báo thù mình nên sợ hãi vô cùng, bèn ra bàn thờ khóc lóc, van xin tổ tiên, rồi sau đó ra một cửa. Nhưng thật ngạc nhiên, Thạch Sanh về trong bộ dạng đầy hùng dũng, tay cầm cái đầu to tướng của chằn tinh. Nghe Thạch Sanh kể lại câu chuyện giết chằn tình tôi mới hoàn hồn, vừa khâm phục nhưng cũng không muốn Thạch Sanh giành phần thưởng vua ban, bèn bảo:
- Đây là vật nuôi của vua, sao em lại giết nó. Bây giờ nếu vừa biết chắc chắn bị tội tày đình rồi. Em phải nhanh chóng trốn đi, còn mọi việc ở đây hãy để anh xử lý.
Thạch Sanh nghe vậy, liền tin ngay, gói ghém quần áo rồi trở về gốc đa cũ. Còn tôi, sáng hôm sau liền mang đầu chằn tinh lên triều đình nhận thưởng, nhà vua bày tỏ sự hài lòng và khen ngợi rồi phong tôi làm Đô Đốc tại triều đình.
Nhà vua có một người con gái đã đến tuổi cập kê, để gả con, nhà vua mở hội ném cầu kén rể. Những năm thành trong cả nước đến dự lễ, người nào bắt được cầu sẽ làm rể nhà vua. Nhưng trong buổi lễ, khi công chúa chuẩn bị lên ném cầu thì bị một con đại bàng bay ngang qua, sà xuống cắp đi mất. Nhà vua lo lắng, tức tốc sai tôi đi tìm công chúa, nếu tìm được, hứa sẽ gả và truyền ngôi cho.
Tôi rối trí vô cùng, vì chẳng biết tìm công chúa ở đâu. Nghĩ đến năm xưa, lúc mình đường cùng thì Thạch Sanh là người giúp mình lập công, tôi bèn tìm cách để gặp lại anh ta. Tôi mở một hội lớn, Thách Sanh cũng tới hội để xem. Tôi kể câu chuyện công chúa bị đại bàng bắt cho cậu ta nghe, cậu ấy bèn nói:
- Hôm qua, khi em đang ngồi chẻ củi dưới gốc đa, ngước mặt lên lầu mồ hôi thì thấy con đại bàng cắp một cô gái. Em dùng tên bắn trúng, vết thương có lẽ không quá sâu nên nó vẫn cố bay đi. Lần theo vết máu, em thấy được hang động của nó.
Tôi mừng rỡ, bèn đem theo quân bảo hắn dẫn đi. Tới hang, Thạch Sanh mang theo cung tên, tình nguyện xuống hạng để cứu đại bàng. Tôi buộc dây vào lưng rồi Thạch Sanh để cậu ta theo dây đi xuống. Khi công chúa được cứu lên, tôi đã cùng công chúa trở về, để mặc Thạch Sanh dưới hang động.
Từ lúc công chúa về, người chẳng nói chẳng rằng, ai làm gì cũng mặc. Cả nhà vua và tôi đều tìm mọi cách, mời thầy ý giỏi nhất về để chữa trị những không khỏi. Một hôm, trong ngục tù có tiếng đàn thánh thót vàng lên khiến cả hoàng cũng như bừng tỉnh. Nàng công chưa nghe được tiếng đàn ấy thì vui cười trong hạnh phúc, bảo vừa cha cho gọi người đánh đàn vào cùng. Điều bất ngờ là người đánh đàn ấy chính là Thạch Sanh, trước mặt quần thần trong triều, tôi hổ thẹn vô cùng khi bị Thạch Sanh vạch mặt, tố cáo những tội lỗi bấy lâu của tôi. Sau khi nghe mọi chuyện, nhà vua đã gả con gái cho Thạch Sanh và để cậu ta quyết định hình phạt cho hai mẹ con tôi. Thạch Sanh đã bao dung thứ tha cho gia đình tôi, nhưng trên đường trở về, mẹ con tôi bị sét đánh, biến thành bọ hung.
Giờ đây, khi sống trong hình dạng của một con bọ hung, tôi mới đau khổ đến cùng cực. Đó là cái giá mà tôi phải trả cho sự ác độc và tham lam của mình. Tôi chỉ khuyên các bạn rằng, đừng sống như tôi, điều tốt đẹp nhất trên đời là hãy sống thật lương thiện.