Đọc đoạn trích:
Khu nhà nữ công nhân rộn rịp người ra vào, nhộn nhạo những tiếng cười, tiêng
mời chào, cả tiếng la hét. Đào không đi chơi đâu, Một lá thư mới nhận làm chị bàng
hoàng. Ông trung đội trưởng già phụ trách lò gạch của nông trường mới gặp chị có vài
bận mà đã dám ngỏ lời táo bạo. Mới đọc được mươi dòng chị giận dữ tưởng như có thể
xé vụn từng mảnh được, người ta coi thường chị đến thế kia ư. Nhưng khi gập lá thư lại
thì một cảm giác êm đêm cứ lan nhanh ra, như mạch nước ngọt ri thẩm vào những thớ
đất khô cằn vì nắng hạn, một nỗi vui sướng kỳ lạ rào rạt không thể nén lại nổi, khiển chị
ngây ngất, muốn cười to một tiếng nhưng trong mí mắt lại như đã mọng đây nước mắt
chỉ định trào ra. Từ ngày goá bụa đến nay chưa ai nói được với chị một câu nào yêu
thương, một lần gắn bó, chưa ai khao khát đến chị, coi chị là nguồn hạnh phúc của họ,
là niêm an ủi cho họ. Những dòng, những chữ trong bức thư xa lạ ngân vang mãi trong
lòng chị, vang dội đến tận những kẽ ngách sâu kín nhất, thức tinh nỗi khao khát yêu
đương, khao khát hạnh phúc mà chị cổ hắt hủi, vùi nén một cách bất lực từ ngót chục
nат пау.
(Trích Mùa lạc – Nguyễn Khải)
Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích.
Câu 2. Đoạn trích đề cập đến sự việc gì
Câu 3. Tâm trạng của Đào khi nhận được bức thư của ông trung đội trưởng
Câu 4. Từ đoạn trích trên trình bày suy nghĩ của anh/chị về niêm khao khát hạnh phúc
chính đáng của mỗi con người.
1 Xem trả lời
1.268