Cảm nhận về đoạn trích sau
Cảm nhận về đoạn trích sau : " Anh hạ giọng ...... viết một vẻ "
----- Nội dung dịch tự động từ ảnh -----
TEE
Hồi chưa vào nghê, những đêm bầu trời đen kit, nhìn kĩ mới thấy một ngôi sao xa, cháu cung
nghĩ ngay ngôi sao kia lé loi một mình. Bây giờ làm nghề này cháu không nghĩ như vậy nữa. Vå, khi ta
làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liên với việc
của bao anh em, đông đội dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buôn
đến chết mầt. Còn người thì ai mà chả “thèm" hở bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đầu, mình vi ai
mà làm việc? Đẩy, cháu tự nói với cháu thế đấy. Bác lái xe đi, về Lai Châu cứ đến đây dừng lại một
tát. Không vào giờ “ốp" là cháu chạy xuống chơi, lâu thành lệ. Cháu bổng dưng tự hỏi: Cái nhớ xe,
cái nhớ người ấy thật ra là cái gì vậy? Nếu là nỗi nhớ phồn hoa đô hội thì xoàng. Cháu ở liên trong
trạm hàng tháng. Bác lái xe bao lần dừng, bóp còi toe toe, mặc, cháu gan lì nhất định không xuống. Ay
thế là một hôm, bác lái phải thân hành lên trạm cháu. Cháu nói: “Đấy, bác cũng chẳng “thèm" người
là gì?".
Anh xoay sang người con gái đang một mắt đọc cuốn sách, một mắt lắng nghe, chân cô đung
đưa khe khế, nói:
- Và cô cũng thấy đây, lúc nào tôi cũng có người trò chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà. Mỗi
người viết một vẻ.
(Trích Lặng lẽ Sa Pa – Nguyễn Thành Long, Ngữ Văn 9, tập mội
se
*******Hết*******
TUST
0 Xem trả lời
114