Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy kể lại một kỉ niệm vui hay buồn mà em đã trải nghiệm

Em hãy kể lại một kỉ niệm vui hay buồn mà em đã trải nghiệm.

4 trả lời
Hỏi chi tiết
99
1
0
_ღĐức Phátღ_
11/04/2022 09:46:11
+5đ tặng

Ôi! Thời gian sao trôi qua nhanh thật đấy. Mới tung tăng vui chơi, vô tư thì giờ đây tôi đà là học sinh lớp bảy rồi. Tôi thực sự rất nhớ những chuyến vui chơi của tôi lúc nhỏ. Lúc ấy, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều và tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ.

Tết trung thu vừa rồi đã khiến tôi sực nhở đến chuyện lúc tôi bốn tuổi. Ngày trước Tết trung thu, ba mẹ dắt tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen vào được một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, đa dạng về hình dạng, kiểu dáng tôi hoa cả mắt. Ba bảo: “Văn! Con lựa một chiếc đi”. Chà chà, biết lấy chiếc nào đây? Nhìn quanh ca tiệm rồi lên tiếng rất nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. "Sao, lựa nhanh đi con” - Mẹ tôi thúc giục. Lại đứng nhìn quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện chú bướm màu hồng xinh xinh đang núp bên anh Siêu nhân, vốn thích màu hồng, vừa thấy nó là tôi chỉ vào nó và đòi mua nó cho bằng được. Chú bán hàng lấy bé Bướm ra cho tôi. Ôi! Nó dễ thương làm sao ấy. Mặc dù nó không to bảng như con bướm bên tiệm kia, nhưng nó thật sự rất ấn tượng đối với tôi. Cả thân nó màu hồng, đôi cánh hồng nhạt, thêm vào đó là những sợi dây tua rua trông thật là thích mắt. Hai cọng râu cong cong rất đáng yêu. Nó là lồng đèn điện tử, mỗi lần tôi bật công tắc lên là nó chạy vòng vòng, ánh sáng rực rỡ cả xung quanh. Tôi thích lắm các bạn à!

Đêm đó tôi cảm thấy rất vui. Tối đến, tôi không tài nào ngủ được. Nằm trên chiếc giường nhỏ bé, tôi cứ xoay qua xoay lại, trằn trọc mãi. Có vô sổ câu hỏi đặt trong đầu tôi: “Tết trung thu là như thế nào nhỉ?”, “Có vui không ta?”, ...suy nghĩ miên man rồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, tiếng ồn vang lên ở ngoài rộn vang cả khu xóm, à, thì ra là đám con nít trong xóm đang chuẩn bị cho tối nay Tết trung thu ấy mà. Vừa thấy tôi bước xuống phòng khách, mẹ cầm trên tay chiếc đầm màu đỏ nhạt lai vàng, nói: “Văn! Thử xem bộ này có hợp với con không ?”. Áo mới, a, đã quá đi mất. Tôi bỗng trở nên thích cái Tết này hẳn. Có đồ chơi mới nè, có quần áo mới nữa nè, còn được thưởng thức món bánh trung thu thơm ngon nữa chứ. Tối đến, con hẻm yên ắng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những chiếc lòng đèn của mọi người hòa hợp lại tạo nên nhiều màu sắc và đầy thú vị. Những bài hát trung thu vang lên, những đứa trẻ con xách theo lồng đèn của mình chạy vòng vòng trong hẻm. Người lớn thì dọn đồ ăn, trà bánh ra gần cửa để ngắm trăng, trò chuyện. Giờ đây những khoảnh khắc ẩy vẫn còn đọng mãi trong  lòng tôi.

Mong rằng, những truyền thống văn hóa tốt đẹp này sẽ luôn được mọi người trân trọng và giữ gìn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Mai
11/04/2022 09:46:12
+4đ tặng

Tôi đã từng nghe đâu đó một câu nói: “Niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì rất khó”. Đó là một câu nói rất hay và chính xác, ít nhất là đối với bản thân tôi. Có một lần, tôi đã ăn trộm tiền của bà ngoại, đó là một chuyện rất buồn, tuy đã xảy ra rất lâu nhưng đến giờ tôi luôn vẫn nhớ và ân hận mãi.

    Hồi ấy, vào năm học lớp 2, tôi là một cậu bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm. Vì là con một nên tôi rất được cưng chiều. Bố mẹ luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi, không bao giờ mắng dù tôi làm sai. Bởi vậy, tôi không biết sợ ai là gì. Năm ấy, bố mẹ tôi phải đi làm xa, tôi được gửi về nhà ông bà ngoại, đó là ngôi nhà ở một vùng quê, nơi có ruộng đồng, vườn tược, những thứ mà trên thành phố tôi không hề thấy. Tôi rất ghét nơi đây, ghét luôn cả ông bà ngoại. Tôi luôn đòi hỏi mọi thứ trong khi ông bà ngoại không hề dư giả là mấy, luôn bắt ông bà phải cho tôi ăn những thứ mà tôi yêu cầu. Tôi đâu biết để có được những thứ ấy, ông bà đã già vẫn phải làm lụng vất vả, thậm chí không dám ăn để nhường cho tôi. Ở nhà ông bà không có điều hòa nên ông bà phải nhường hai cái quạt điện cho tôi, còn ông bà dùng quạt mo.

    Một hôm, đi qua quán tạp hóa, tôi thấy rất nhiều đồ ăn vặt mà mình thì không có tiền mua, tôi đi về nhà trong sự bực tức khó chịu, bà gọi vào ăn cơm tôi còn cáu gắt:

   – Cháu không thèm ăn đâu!

   Bà không không hề mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói:

   – Ai bắt nạt cháu bà hay sao?

   Tôi không nói gì, lẳng lặng leo lên giường ngủ. Chiều dậy, tôi thấy nhà cửa không có ai, chắc ông bà đi đâu đó. Tôi chợt nhìn thấy dưới gối của bà có 50000, tôi phân vân một hồi rồi, chợt nhớ đến những đồ ăn vặt, đánh liều, tôi lấy trộm tiền của bà để mua. Tối về, tôi thấy hình như bà không hề hay biết, vẻ mặt bà vẫn tươi cười gọi tôi vào ăn cơm. Mâm cơm hôm nay có rất nhiều món ngon, bà nói:

   – Bà nghĩ là cháu không thích ăn cá nên hôm nay bà đã thịt con gà với mua ít tôm về rang cho cháu, đáng lẽ bà định mua thêm cho cháu ít thịt quay nhưng chẳng biết bà đánh rơi ở đâu mất 50000, bà xin lỗi, hôm sau bà bù cho nhé!

   Nghe đến đây, khóe mắt tôi cay cay, bao nhiêu tội lỗi hối hận ùa về, tôi ôm chầm lấy bà khóc nức nở, tôi đã kể cho bà nghe về việc tôi lấy trộm tiền của bài và xin lỗi bà. Tưởng bà sẽ mắng và tức giận, nhưng bà chỉ xoa đầu nói:

   – Bà biết cháu sống trên thành phố đầy đủ, về đây sẽ không quen, nhưng bà luôn muốn cháu cảm thấy thoải mái, nếu muốn ăn gì thì nói với bà bà mua cho, đừng lấy trộm tiền, như vậy là không tốt.

   Tôi xin lỗi bà rồi hứa sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ lấy trộm tiền hay đòi hỏi gì nữa vì tôi biết ông bà ngoại thương tôi rất nhiều.

    Đã nhiều năm trôi qua nhưng đó vẫn luôn là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên khi nhớ về thời tuổi thơ. Cũng đã lâu rồi tôi chưa trở về thăm ông bà, hè này nhất định tôi sẽ trở về. Tôi biết ông bà vẫn luôn ngóng trông ngày tôi về, tôi phải về để ôn lại những kỉ niệm khó quên.

0
0
Nguyễn Quỳnh Anh Lê
11/04/2022 09:47:40

Tôi đã từng nghe đâu đó một câu nói: “Niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì rất khó”. Đó là một câu nói rất hay và chính xác, ít nhất là đối với bản thân tôi. Có một lần, tôi đã ăn trộm tiền của bà ngoại, đó là một chuyện rất buồn, tuy đã xảy ra rất lâu nhưng đến giờ tôi luôn vẫn nhớ và ân hận mãi.

    Hồi ấy, vào năm học lớp 2, tôi là một cậu bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm. Vì là con một nên tôi rất được cưng chiều. Bố mẹ luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi, không bao giờ mắng dù tôi làm sai. Bởi vậy, tôi không biết sợ ai là gì. Năm ấy, bố mẹ tôi phải đi làm xa, tôi được gửi về nhà ông bà ngoại, đó là ngôi nhà ở một vùng quê, nơi có ruộng đồng, vườn tược, những thứ mà trên thành phố tôi không hề thấy. Tôi rất ghét nơi đây, ghét luôn cả ông bà ngoại. Tôi luôn đòi hỏi mọi thứ trong khi ông bà ngoại không hề dư giả là mấy, luôn bắt ông bà phải cho tôi ăn những thứ mà tôi yêu cầu. Tôi đâu biết để có được những thứ ấy, ông bà đã già vẫn phải làm lụng vất vả, thậm chí không dám ăn để nhường cho tôi. Ở nhà ông bà không có điều hòa nên ông bà phải nhường hai cái quạt điện cho tôi, còn ông bà dùng quạt mo.

    Một hôm, đi qua quán tạp hóa, tôi thấy rất nhiều đồ ăn vặt mà mình thì không có tiền mua, tôi đi về nhà trong sự bực tức khó chịu, bà gọi vào ăn cơm tôi còn cáu gắt:

   – Cháu không thèm ăn đâu!

   Bà không không hề mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói:

   – Ai bắt nạt cháu bà hay sao?

   Tôi không nói gì, lẳng lặng leo lên giường ngủ. Chiều dậy, tôi thấy nhà cửa không có ai, chắc ông bà đi đâu đó. Tôi chợt nhìn thấy dưới gối của bà có 50000, tôi phân vân một hồi rồi, chợt nhớ đến những đồ ăn vặt, đánh liều, tôi lấy trộm tiền của bà để mua. Tối về, tôi thấy hình như bà không hề hay biết, vẻ mặt bà vẫn tươi cười gọi tôi vào ăn cơm. Mâm cơm hôm nay có rất nhiều món ngon, bà nói:

   – Bà nghĩ là cháu không thích ăn cá nên hôm nay bà đã thịt con gà với mua ít tôm về rang cho cháu, đáng lẽ bà định mua thêm cho cháu ít thịt quay nhưng chẳng biết bà đánh rơi ở đâu mất 50000, bà xin lỗi, hôm sau bà bù cho nhé!

   Nghe đến đây, khóe mắt tôi cay cay, bao nhiêu tội lỗi hối hận ùa về, tôi ôm chầm lấy bà khóc nức nở, tôi đã kể cho bà nghe về việc tôi lấy trộm tiền của bài và xin lỗi bà. Tưởng bà sẽ mắng và tức giận, nhưng bà chỉ xoa đầu nói:

   – Bà biết cháu sống trên thành phố đầy đủ, về đây sẽ không quen, nhưng bà luôn muốn cháu cảm thấy thoải mái, nếu muốn ăn gì thì nói với bà bà mua cho, đừng lấy trộm tiền, như vậy là không tốt.

   Tôi xin lỗi bà rồi hứa sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ lấy trộm tiền hay đòi hỏi gì nữa vì tôi biết ông bà ngoại thương tôi rất nhiều.

    Đã nhiều năm trôi qua nhưng đó vẫn luôn là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên khi nhớ về thời tuổi thơ. Cũng đã lâu rồi tôi chưa trở về thăm ông bà, hè này nhất định tôi sẽ trở về. Tôi biết ông bà vẫn luôn ngóng trông ngày tôi về, tôi phải về để ôn lại những kỉ niệm khó quên.

 



 
0
0
Người Bí Ẩn
11/04/2022 09:48:31
+2đ tặng

Tôi đã từng nghe ở đâu đó nói rằng, cuộc đời mất đi tình bạn cũng như thế giới mất đi ánh mặt trời. Quả thực đúng như vậy, mỗi chúng ta ai chẳng có bạn bè, chẳng có một người tri âm tri kỉ, có thể trao gửi mọi tâm tư, tình cảm. Và tôi cũng vậy, người bạn thuở ấu thơ của tôi, người luôn kề vai sát cánh trong mọi hành trình mà tôi chẳng thể quên, Hoàng Linh. Với Linh tôi đã có biết bao kỉ niệm đẹp đẽ, đẹp nhất chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Còn nhớ năm ấy, tôi và cả gia đình chuyển đến một xã nhỏ của tỉnh Lào Cai. Miền quê nghèo, hẻo lánh làm tôi vô cùng buồn bã, chán nản. Ngày đi học đầu tiên đối với tôi quả là một ngày dài nhàm chán. Khi ấy tôi học lớp 4, cái độ tuổi ẩm ương, tha thiết nhớ thầy cô, bạn bè của mái trường cũ nên tôi chẳng hề muốn đền ngôi trường có phần tồi tàn này.

Mẹ đưa tôi đến trường và đợi đưa tôi đến tận tiết học đầu tiên và trao tôi cho cô giáo, mẹ mới trở về đi làm, có lẽ mẹ cũng hiểu những suy nghĩ của tôi. Khi mẹ đi rồi, chỉ còn mình tôi cô đơn, trống trải, đứng trên bục giảng, bên dưới là bao con mắt hướng lên, tò mò nhìn tôi. Sau khi chào hỏi, tôi lặng lẽ trở về bàn. Giờ ra chơi cũng không nói chuyện với bất cứ ai, mọi sự làm quen của các bạn đều làm tôi khó chịu, có lẽ vì thế mà các bạn đâm không thích tôi. Ngày đầu tiên nặng nề trôi qua. Đến ngày thứ tư, tôi vô tình làm đổ mực vào vở bạn bên cạnh mà không xin lỗi, nên bạn bên cạnh đã đứng lên đánh tôi một cái vào má. Tôi sợ hãi, chỉ biết đứng im. Đúng lúc ấy một cô gái từ đâu xuất hiện ngăn cậu con trai kia lại. Nước mắt tôi nhòe đi, chỉ biết có đôi bàn tay bé xíu, vẫn còn vương mùi chua chua của mồ hôi trên cơ thể lôi tôi đi khỏi đám đông đám xúm lại đó. Cô bạn ấy kéo tôi ra bãi cỏ sau trường, để kệ tôi nức nở cho đến lúc nín hẳn.

Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ bạn, khuôn mặt ngăm đen, mắt hai mí rõ, cái mũi hơi tẹt và đôi môi bé xíu màu đỏ. Ánh mắt rất rắn rỏi, cương nghị. Bạn người hơi gầy, hai chiếc má hơi hóp lại. Mái tóc tơ óng ả, màu nâu nâu có lẽ do đi phơi nắng nhiều. Nhưng cả khuôn mặt vẫn rất thanh tú và xinh xắn. Linh mặc bộ quần áo đã cũ sờn, sau lưng đã có vài vết vá lại. Có đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, tôi không thể nào kìm nén được cảm xúc bản thân mà rơi nước mắt.

Thấy tôi nín bạn mới quay sang hỏi tôi:

– Thế nào đã hết khóc rồi hả? Thôi nín đi, mới có chút mà đã học rồi.

Tôi vẫn ấm ức, nghèn nghẹn, mãi mới thốt thành tiếng:

– Cảm ơn cậu nhé. Mà vì sao cậu giúp tớ thế?

– Có gì đâu mà cảm ơn. Tớ cũng mới chuyển đến đây được 2 năm thôi, ban đầu tớ cũng ghét nơi này lắm, nhưng lâu dần thấy mọi thứ cũng hay hay, đáng yêu. Tớ chơi với các bạn và thấy họ rất tốt. Nên tớ không còn khép mình nữa.

– Nhưng tớ ghét những người ở đây lắm. Tôi hét lên trong sự tức giận.

Linh nhẹ nhàng khuyên: Nếu cậu không chơi với mọi người sao có thể biết họ có những điểm gì tốt? Rồi bạn ấy nhìn sâu vào mắt tôi không nói gì thêm. Tôi lặng người đi vì những lời nói đó. Và ánh mắt của Linh đã giúp tôi hiểu ra biết bao chuyện, mà lời nói có lẽ cũng không thể nói hết.

Những ngày sau đó, tôi bám Linh như hình với bóng. Linh dạy tôi nhiều thứ mà vốn một đứa trẻ con thành phố không bao giờ được biết đến: mò cua, bắt ốc, lội đồng, thả trâu, thả diều,… Tôi cũng dần trở nên hòa đồng với mọi người hơn. Thấy các bạn trong lớp ai cũng đáng yêu, hiền lành, tốt bụng ngay cả người bạn đã từng tát tôi khi tôi làm đổ mực vào sách cũng không phải là người xấu. Bạn nóng tính nhưng rất lương thiện, luôn cười và hay giúp đỡ những người xung quanh. Chơi lâu với Linh tôi mới biết, nhà Linh chỉ còn hai mẹ con, bố bạn mất khi làm phụ xây trên tỉnh, hai mẹ con trở về quê nội làm ăn sinh sống. Mẹ Linh bán cá kiếm sống và nuôi Linh khôn lớn. Bởi vậy, dù con bé nhưng Linh đã suy nghĩ chín chắn và già dặn hơn chúng tôi rất nhiều.

Lần đầu tiên gặp gỡ đó đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng tôi. Không phải bởi ngoại hình mà bởi một cá tính rắn rỏi, kiên cường, một con người có trái tim ấm áp. Linh cũng cho tôi một bài học về sự hòa đồng trong tập thể. Cho tôi biết được tình yêu, tình cảm ấm áp ở một vùng quê nghèo khó nhưng giàu tình người. Cảm ơn, cô bạn thuở ấu thơ của tôi – Hoàng Linh

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư