Ngày nay ở nước ta người khuyết tật đã có một vị thế nhất định trong xã hội. Đã có những chính sách, chế độ từ phía Nhà nước hỗ trợ, giúp họ từng bước tạo lập cuộc sống ổn định. Nhưng tôi vẫn luôn ray rứt về một trở ngại đáng lẽ không nên có mà những người khuyết tật trên đất nước ta luôn phải đối mặt hằng ngày: đó là sự kỳ thị của những người xung quanh.Hẳn chúng ta đều ít nhất một lần nghe ai đó gọi Tuấn điếc, Cảnh mù, Chín què... như thể nếu không gọi thế những người khuyết tật kia không biết có người gọi họ. Tôi cũng thấy trên báo hoặc qua lời kể của ai đó rằng khi có người chẳng may có con bị dị tật bẩm sinh thì họ rất khó sống tại quê nhà, vì mê tín dị đoan cũng có, nhưng cái chính là sự khinh thường của những người đồng hương. Thậm chí còn có những trường học từ chối nhận trẻ khuyết tật.