Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đọc kỹ đoạn chuyện sau

Câu 2. (10,0 điểm)

Đọc kỹ đoạn chuyện sau:

Một cụ già bước vào cửa hàng lập cập đưa lên một chiếc điện thoại: “Nhờ anh sửa hộ lão”. Anh thanh niên chủ cửa hàng đưa hai tay đón lấy và cẩn thận xem xét nó. Sau một lúc lâu, anh gửi lại cụ già và bảo: “Cụ ơi, điện thoại của cụ không hỏng gì đâu ạ!”

Cụ già ngước đôi mắt mờ đục, buồn rầu nhìn anh thanh niên, giọng run run: “Sao đã lâu lắm rồi lão không nhận được cuộc gọi nào của con lão?

Anh thanh niên bối rối trong giây lát. Và rồi anh quyết định... ”

Bằng trí tưởng tượng của mình, em hãy vào vai anh thanh niên để kể lại chi tiết đoạn chuyện trên và kể tiếp câu chuyện đằng sau dấu ba chấm.

2 trả lời
Hỏi chi tiết
1.042
2
0
Nguyễn Nguyễn
21/04/2022 21:25:09
+5đ tặng
Hôm nay, một cụ già bước vào cửa hàng sửa điện thoại của tôi,lập cập đưa lên 1 chiếc điện thoại :" Nhờ anh sửa hộ lão".Tôi đưa hai tay ,cung kính đón lấy và cẩn thận xem xét nó.Sau 1 lúc lâu,tôi gửi trả lại cho cụ và nói:"Cụ ơi,điện thoại của cụ không hỏng gì đâu ạ!"Cụ ngước đôi mắt mờ đục buồn rầu nhìn tôi,giọng run run:"Sao lâu lắm rồi lão không nhận được cuộc gọi nào của con lão?".Tôi bối rối trong giây lát,rồi tôi quyết định liên lạc với người con của lão.Tôi xin lão địa chỉ nhà của lão để tiện ghé chơi.Tối hôm đó,tôi ngay tức khắc gọi điện cho con lão.Tôi thuật lại tình hình nhưng đầu dây bên kia nói 1 câu làm tôi sững sờ : " Lão ta là ai?Tao không quen biết lão!Mày đừng có lo chuyện bao đồng!".Tôi không thể hiểu tại sao đứa con bao năm dưỡng dục lại có thể bất hiếu,vô ơn như vậy!Thế là từ ngày hôm đó,tôi ghé nhà lão đều đều,mỗi lần ghé đều mang quà bánh hay thức ăn cho lão.Mỗi tối tôi đều ở lại nhà lão hàn huyên,tâm sự.Qua đó tôi mới biết được, lão dồn hết công sức,tiền của,tâm huyết cho người con trai độc nhất này.Vợ lão qua đời đã được 10 năm.Lễ tang chỉ có mình lão với mấy người bạn già.Còn đứa con độc nhất kia cùng vợ con,không thấy bóng dáng đâu.Đã mười năm từ đó lão không gặp con trai lão cùng gia đình nó.Khi gọi điện thì nó bảo không quen biết,đã thế còn không về hỏi thăm,chăm sóc lão được lần nào.Khi đứa con kia 18 tuổi,nó ra ở riêng.Lúc đó nhà lão rất khá giả,nhưng chỉ sau vài năm thì tiền của mất mát,tài sản thất thoát vô số.Tra lí do tại sao thì hóa ra,đứa con lão hết lòng yêu thương,chăm chút đã hư hỏng,đi vào con đường nghiện hút,đánh đề,cờ bạc,đã thế mỗi tối còn nhậu say bí tỉ.Một lần,vợ lão vì quá thất vọng và suy sụp vì nó,đã tự sát thương tâm.Khi gọi cho con trai báo tin mẹ mất,lão sững sờ,sốc tột độ khi nghe nó nói:"Để bà ý chết cũng được,đỡ tốn cơm tốn gạo.Sống làm gì cho chật đất,đằng nào chả chết.Chết thì chết ** luôn đi.Sống làm đ*** gì.",rồi hắn ta cúp máy,không một lời hỏi thăm,không một chuyến đi về săn sóc,chăm dưỡng cho lão.Từ đó lão suy sụp.Mọi thứ khi hắn chưa 18 tuổi dường như vô cùng xán lạn,con đường bước tiếp rộng mở thênh thang,đầy hi vọng.Nhưng quá nhiều biến cố khiến cho gia đình lão tan nát.Vợ mất,con bất hiếu,lão sống 1 mình cô đơn,trống trải trong căn nhà lạnh lẽo,không tình thương,không một sự quan tâm,săn sóc.Lão cứ thế buồn tủi sống qua ngày.Có những hôm,tâm trạng lão chùng xuống,đọng lại trong tâm hồn từng 1 thời xuân xanh trẻ trung đầy khát vọng,niềm tin,tâm huyết bây giờ chỉ còn là những đau buồn không tả xiết,sự cô đơn trống vắng chồng chất,dày đặc thêm từng ngày qua đi.Sau khi nghe câu chuyện về cuộc đời lão,tôi khổ tâm vô cùng.Bất chợt nhớ đến cha mẹ,tôi lại cố gắng kìm nén nước mắt.Mẹ tôi sau khi sinh tôi thì băng huyết sau đó qua đời nhanh chóng.Cha tôi ở lại một mình gà trống nuôi con.Là 1 viên chức Nhà nước,gia đình tôi không đến nỗi nghèo túng hay thiếu thốn.Nhưng năm tôi lên 10,cha tôi vì bảo vệ tôi khỏi 1 vụ tai nạn xe đã qua đời thương tâm.Tôi sống le lói,lạnh lẽo,không chút tình thương từ đó.Đã 25 năm qua đi kể từ khi tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ.Hàn huyên nhiều với lão,tôi mới biết thì ra tôi và lão có nhiều sự tương đồng.Lão bị phản bội bởi ngay chính người con trai lão yêu thương nhất.Tôi mồ côi,sống côi cút không cha không mẹ từ thuở tấm bé.Tôi và lão đều là những con người đầy bi quan,không có ánh sáng chiếu rọi cuộc đời.Năm 10 tuổi,tôi nghỉ học đi bán hàng rong,sống lay lắt từ ngày này qua ngày khác.Hôm bữa được bữa không,bữa nào hên được nhiều tiền thì chí ít còn có cái ăn,bữa nào mà không có tiền thì nhịn đói,nhịn mặc.Cuộc sống của tôi cứ thế qua đi cho đến 1 ngày tôi tự vực dậy bản thân mình.Tôi đứng lên bằng đôi chân của mình để kiếm sống đường hoàng,lo bàn thờ cha mẹ.Sau ngày đó,tôi cố gắng kiếm tiền bằng hết sức lực.Nhưng rồi một ngày,khi đi ngang qua phòng ông chủ,tôi tình cờ nghe được 1 đả kích quá lớn nhắm vào tôi : lão chủ đưa tiền lương cho tôi trước đây đều đã bị lão cắt giảm đi gần 3/3 số lương,những gì tôi nhận được chỉ là ba đồng lẻ,không đáng giá nhiều.Trước đây do tôi ngu si,tôi đã quá tin tưởng vào người khác để bị lừa 1 cách thảm hại như vậy.Không lâu sau tôi bị bạn bè phản bội.Đả kích liên tiếp nhắm vào bản thân tôi khiến tôi gục ngã thê thảm,không còn sức bước tiếp.Tôi mất hết niềm tin và hi vọng vào người khác.Tôi dần dần trở nên ác cảm với bất kì người nào xung quanh tôi.Tôi bị sang chấn tâm lí nặng nề và bị trầm cảm khá nặng.6 năm gần đây tôi mới bắt đầu tự vực lại bản thân 1 lần nữa,1 lần cuối cùng,1 lần không có hi vọng,không có tin tưởng,không có giúp đỡ của bất kì ai.Tôi đã quá nhân nhượng,mềm lòng,nhẫn nhịn thời gian trước để cuộc sống đi vào ngõ cụt.Lần này,tôi tự nhủ sẽ cứng rắn,không nhẫn nhịn bất kì ai,để không bị tổn thương thêm 1 lần nào nữa.Quá nhiều tổn thương do người gây cho người đã lấn chiếm hết lí trí , xúc cảm và hành động.Khi gặp lão,tôi bất ngờ nhận thấy tâm hồn lão cũng đã chịu nhiều tổn thương,thậm chí nhiều tổn thương hơn tôi.Tôi và lão - trái tim đã đều bị thời gian làm rách,hằn lại vết thương rỉ máu từng ngày, không bao giờ có thể lành lại.Trong xã hội này,tôi bị lừa,lão bị phản bội,cả hai chúng tôi đều chịu rất nhiều đả kích theo năm tháng.Sự đồng cảm bất tận của cả hai đã khiến tôi có hi vọng.Tôi tin tưởng lão,lão tin tưởng tôi.Tôi coi lão như cha ruột,luôn luôn săn sóc,chăm dưỡng lão để lão có thể thanh thản,yên bình nốt quãng đường đời còn lại.Tôi đã 35 tuổi,tôi có thể vẫn còn khát vọng,vẫn còn niềm tin.Nhưng lão đã già lắm rồi,niềm tin hay hi vọng đặt hết vào tôi,như cái cách lão đã từng làm với con trai lão.Tôi cố gắng hết sức,tự vực dậy chính mình,để làm chỗ dựa tinh thần vững chãi cho lão suốt quãng đường đời còn lại.Nếu có kiếp sau,được làm người,tôi sẽ nhất định làm con lão,để lão sống thanh thản,yên bình,không sóng gió như kiếp này.....

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Sorry
22/01 13:10:22

Một cụ già bước vào cửa hàng lập cập và đưa cho tôi một chiếc điện thoại. "Nhờ anh sửa hộ lão," cụ già nói.

Tôi nhận lấy chiếc điện thoại và cẩn thận xem xét nó. Sau một thời gian kiểm tra, tôi phát hiện rằng điện thoại không có vấn đề gì. Tôi không thể hiểu tại sao cụ già lại mang điện thoại đến để sửa khi nó hoạt động bình thường.

Tôi trả lại điện thoại cho cụ già và nói: "Cụ ơi, điện thoại của cụ không hỏng gì đâu ạ!"

Cụ già ngước mắt lên và nhìn tôi với ánh mắt mờ đục, giọng run run: "Sao đã lâu lắm rồi lão không nhận được cuộc gọi nào của con lão?"

Tôi bối rối trong giây lát khi nghe câu hỏi của cụ già. Tôi nhớ lại những lần cụ già đã kể về cuộc sống của mình và tình yêu thương vô điều kiện dành cho con trai. Tôi hiểu rằng điện thoại là cầu nối giữa cụ già và con trai trong những ngày tháng xa cách.

Tôi quyết định không chỉ dừng lại ở việc kiểm tra điện thoại, mà còn muốn giúp cụ già tìm ra lý do tại sao không có cuộc gọi nào đến. Tôi hỏi cụ già về thông tin liên lạc của con trai và cách mà họ thường xuyên liên lạc với nhau.

Cụ già kể rằng con trai ông đang sống ở nước ngoài và họ chỉ liên lạc qua điện thoại. Tuy nhiên, từ khi cụ già mang điện thoại đến cửa hàng, không có cuộc gọi nào đến. Cụ già không biết rằng con trai đã thay đổi số điện thoại từ lâu, và ông không có ai để giúp ông cập nhật thông tin mới.

Tôi cảm thấy trách nhiệm và quyết định giúp cụ già cập nhật thông tin liên lạc mới nhất. Tôi tìm hiểu số điện thoại mới của con trai cụ già và cập nhật vào điện thoại của ông.

Cuối cùng, tôi giao lại điện thoại cho cụ già và nói: "Ông hãy thử gọi lại con trai xem sao." Cụ già nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng và bấm số điện thoại mới.

Sau một khoảng thời gian ngắn, điện thoại reo lên và cụ già nghe thấy giọng nói của con trai từ phía kia đường dây. Cụ già không thể kìm nén được niềm vui và hạnh phúc tràn đầy trong lòng.

Câu chuyện tiếp tục khi cụ già và con trai bắt đầu liên lạc thường xuyên qua điện thoại. Mỗi cuộc gọi là một dịp để họ chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm và những giây phút đáng nhớ.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư